Trần Phàm vác cái xác to lớn trên vai, thân hình hắn nhỏ bé hơn con yêu thú này nhiều, trông như con kiến đang khiêng quả đào vậy. Lần này có ngu mới đổi cho thằng hệ thống mắc dịch kia, hôm nay phải tự thưởng cho mình một bữa thịnh soạn mới được.
Trần Phàm lấy từ trong tay nải ra mấy chiếc lọ nhỏ, đây không phải bảo bối gì mà chính là...muối tiêu và các loại gia vị tẩm ướp. trước khi vào sơn mạch hắn đã tính toán đem theo mấy lọ gia vị. Thịt yêu thú tuy ngon nhưng nếu không có gia vị thì thật uổng phí khi được ăn loại thịt này. Hắn cầm đao lên bắt đầu xẻ thịt Hãn Huyết Trư, thân hình nó rất lớn, từng này thịt chắc khỏi lo bị đói trong hai ngày.
"Tuyệt vời!".
Trần Phàm vừa ăn vừa tự khen lấy, đây đúng là món thịt lợn nướng ngon nhất trong đời mà hắn được thưởng thức, không hổ là mỹ vị nhân gian.
Thịt yêu thú vô cùng bổ dưỡng, nếu ăn vào sẽ có tác dụng cường thân kiện thể, bởi cuộc đời chúng đã ăn vào không ít linh dược. Tuy nhiên không thể ăn quá nhiều, thịt của yêu thú tất nhiên sẽ có chứa yêu khí, nếu ăn liên tục trong thời gian dài thì cơ thể nhân loại sẽ dần bị đồng hòa thành yêu thú, mất đi nhân tính của mình.
Con người có thể ăn thịt yêu thú, thì yêu thú cũng có thể xơi tái con người. Thịt người đối với chúng mà nói cũng có tác dụng tăng cường tu vi không nhỏ, bởi vậy một kẻ đi săn rất có thể sẽ trở thành một con mồi. Là đi săn hay bị săn? Tất cả đều phải dựa vào hai chữ thực lực mà nói.
Sau khi ăn uống no nê, Trần Phàm lại tiếp tục lên đường. Đi được một đoạn, hắn cảm giác phía trước hình như đang có người. Hiện tại các giác quan của hắn mạnh hơn người thường rất nhiều, ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện. Đây là một nhóm thợ săn vào núi cũng đang kiếm linh dược và săn giết yêu thú như hắn.
Trần Phàm leo lên một cái cây xum xuê cành lá, hắn ghé mắt ra nhìn, phía trước quả nhiên có ba tên thợ săn đang đứng, tên nào cũng cơ bắp vạm vỡ, trên người da thú quấn thân, gương mặt cùng nhau có chút tương đồng, nhìn có vẻ giống như là ba huynh đệ. Một tên trong đó cầm cây cung khá lớn, hông dắt theo dao, tên khác lưng đeo một cây đao dài, còn tên cuối cùng vác trên vai cây chiến phủ cực bự.
Trong Cổ m sơn mạch, ngoài các thế lực như đệ tử gia tộc hay tông môn ra, thì còn có rất nhiều thợ săn và dong binh cũng hay vào đây tìm kiếm tài liệu, sau đó đem vào các thành trấn lân cận bán đi kiếm tiền mưu sinh.
Thợ săn và dong binh hầu hết đều là tu sĩ. Thực tế đây chỉ là một cách gọi, thợ săn cũng không khác dong binh là bao. Chỉ khác ở chỗ thợ săn thường hành động một mình, có khi là hai ba người. Còn dong binh hay tụ tập thành nhóm lớn, có tổ chức đoàn đội đàng hoàng, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có lúc dong binh vẫn đi một mình.
Tên cầm cung trong số ba thợ săn mở miệng nói:
"Đại ca, chúng ta vào đây cũng được bảy tám ngày rồi, đến hôm nay vẫn chưa kiếm được gốc linh dược nào, có phải có kẻ khác nhanh chân hơn rồi không?".
"Đệ vội cái gì, linh dược đâu phải thứ dễ kiếm!".
Tên cầm đao trả lời, nhưng hắn không phải đại ca mà là nhị ca.
"Được rồi các đệ, mau đi tiếp thôi, ta cảm thấy phía trước có linh khí hội tụ đó, phải nhanh chân lên!".
Tên đại ca lúc này mới lên tiếng.
Ba người không nhiều lời lập tức đi tiếp, hướng đi của họ quả nhiên giống với Trần Phàm. Nơi này vốn là vậy, hàng năm có không ít thợ săn và dong binh vào đây kiếm trác, giết người, cướp giật, loại nào cũng đều có đủ cả.
Linh dược chính là thảo dược có chứa linh khí bên trong, thường dùng làm tài liệu chính của nhiều loại đan dược, cũng là thức ăn ưa thích của hầu hết mọi loại yêu thú. Chúng được các thợ săn và dong binh săn tìm rầm rộ, bởi loại tài liệu này dễ lấy hơn tài liệu từ yêu thú. Bởi nếu muốn lấy được tài liệu từ yêu thú thì gần như phải giết nó mới có thể, còn linh dược thì chỉ cần nhổ lên rồi rửa sạch là xong, trừ một số loại linh dược đặc thù mới cần có những thủ đoạn đặc thù để lấy. Tuy bên cạnh linh dược rất hay có yêu thú canh giữ, để lấy được cũng phải tốn ít công phu, nhưng ít nhất cũng không khó khăn như phải giết chết một con yêu thú.
Trần Phàm âm thầm đánh giá, tên cầm chiến phủ có vẻ là thực lực cao nhất, đã tới hư khí cảnh đại viên mãn, còn hai đệ đệ của hắn đều là hư khí đỉnh phong. Nơi này
cũng không chỉ có một hướng là có linh khí hội tụ, ba tên kia tới đây trước mấy ngày rồi mà chưa tìm được gì. Trần Phàm cũng là rộng lượng chuyển qua hướng khác tìm kiếm, không cần giành giật với mấy thợ săn này làm gì.
"Ồ, quả nhiên có múi dược liệu ở gần đây!".
Đi được một đoạn, lúc này đã vào sâu bên trong sơn mạch, đột nhiên Trần Phàm ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bay tới, chính là mùi của linh dược, nếu không nhờ khứu giác nhạy bén khó lòng mà hắn đã ngửi được.
Trần Phàm nhanh chân chạy tới, trước mặt hắn hiện ra một con suối chảy róc rách rất đẹp, con suối này khá lớn, hai bên bờ cỏ mọc um tùm, xa xa trong đám cỏ đó ẩn hiện một nhánh cỏ hình dáng kỳ lạ. Trần Phàm nhẹ nhàng bước đến một cách thận trọng, nơi này nguy hiểm hơn ở vùng ngoài nhiều, rất có thể sẽ có yêu thú lợi hại lởn vởn quanh đây, hắn tuy không sợ nhưng nếu có thể tránh được thì nên tránh.
Vén nhẹ lùm cỏ, một cái cây toàn thân có màu vàng nhạt óng ánh đã hiện ra trước mắt, lá cây hình trứng, nhìn giống như mấy cái vảy nhỏ. Màu sắc của nó hoàn toàn trái ngược với đám cỏ lục bên cạnh, càng làm nổi bật lên sự cao quý của một gốc linh dược.
"Đây là...Long Lân Thảo!".
Trần Phàm tất nhiên nhận ra bởi hắn có đọc Sơ Cấp Luyện Đan Chi Lộ, bên trong có ghi chép không ít về các loại linh dược. Long Lân Thảo là linh dược trung cấp và là tài liệu chính dùng để luyện chế ra Long Hổ Cường Thân Đan, loại đan dược cao cấp hơn Tráng Thể Đan một bậc.
Linh dược đương nhiên cũng phân chia cấp bậc, giới tu sĩ ở đây chia nó ra làm các nhóm là sơ, trung, cao cấp, trên nữa là linh dược cực phẩm. Đan dược vì vậy mà cũng có phân loại cấp tương tự, bởi nó chính là thành phẩm của linh dược. Ngoài ra còn có lời đồn về loại linh dược cấp bậc tuyệt thế, đây được coi là linh dược chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
Trần Phàm hết sức nhẹ nhàng nhổ lên gốc linh dược, đây chính là linh dược đó nha, toàn thân đều là dược liệu, mất đi một cọng rễ cũng sẽ giảm đi giá trị. Bên cạnh đó còn có ba bốn cây Long Lân Thảo nữa, xem ra chỗ này là một khóm linh dược. Mải mê nhìn ngắm mấy cây thuốc xinh đẹp, hắn không để ý đã có ba bóng người đang đi về hướng này. Nhưng rất nhanh đã phát hiện ra, hắn vội lấy tay phủi chút bụi đất còn vương lại rồi bỏ linh dược vào trong túi.
Đây chính là ba tên thợ săn khi nãy, bọn chúng đi hướng kia tuy nhiên đáng tiếc chỗ đó đã có một đám dong binh nhanh chân hơn tới trước. Vừa tới đây thì cũng đã trông thấy Trần Phàm, tên tam đệ cầm cung trong đó liền cất tiếng dò hỏi:
"Vị huynh đệ này cũng tới đây để tìm linh dược sao?".
Trần Phàm chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi thản nhiên rời khỏi, nhưng mới đi có vài bước thì tên cầm cung kia lại gọi với theo:
"Xin chờ một chút!".
Trần Phàm cũng dừng lại, hắn muốn xem mấy tên này tính làm gì đây.
"Không biết các hạ xưng hô thế nào?".
"Ta họ Trần!".
"Thì là ra là Trần huynh đệ, ngươi vào đây chỉ có một mình sao?".
"Phải, có chuyện gì không?".
Tam đệ cầm cung cười nói:
"Đâu có gì, nếu như các hạ không chê có thể cùng chúng ta tìm kiếm linh dược, trên đường còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, ngươi thấy thế nào?".
"Cảm ơn ý tốt của ba vị, nhưng ta đi một mình là được rồi!".
Trần Phàm nói xong liền cáo từ đi thẳng, ba tên kia cũng không có nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn theo. Được một lát, tên nhị ca vội nói:
"Đại ca, hồi nãy sao không ra tay?".
"Vì ta không có nắm chắc phần thắng, ngươi nói xem một người đơn thương độc mã có thể vào tận trong này vẫn bình an vô sự, nói không phải cao thủ ngươi có tin hay không?".
"Đại ca nói cũng có lý, nhưng ba người chúng ta liên thủ chẳng lẽ không thắng được hắn sao?".
"Cẩn thận vẫn hơn, giờ chúng ta bám theo tên họ Trần này, xem hắn có tìm được thứ gì giá trị không, lúc đó phục kích bất ngờ cũng chưa muộn!".
Ba tên thợ săn nhất trí rồi lẳng lặng làm theo kế hoạch.