Vũ Trụ Huyền Kỳ

Trần Phàm đấu Trần Nhất Long


trước sau

Trần Phàm đánh bại Mạnh Tinh Đấu một cách không thể dễ dàng hơn, anh tài đệ nhất của Mạnh gia lại bị hắn chơi đùa như vậy, thực sự không còn gì để nói nữa. Khán giả ngồi xem ngày càng thêm khiếp sợ với thực lực của Trần Phàm, đôi con ngươi tiếp tục được trợn lên với mức độ cao, giờ phút này mà có ai cầm kim dí thẳng vào mắt họ cũng chưa chắc đã chớp lấy một cái.

Trần Nhất Long nhìn sang phía bên Lâm Phong, vẫn thấy kẻ này vẫn không có động tĩnh gì, thần thái vẫn thế, khuôn mặt vẫn vậy, cảm giác như hoàn toàn thờ ơ với trận đấu. Xem ra đến lúc bản thân mình phải xuất thủ ra tay rồi.

Trần Nhất Long vốn dĩ được nhiều người trong thành ca ngợi là thiên tài đệ nhất nơi đây, nào ngờ sau khi tiểu tử Trần Phàm kia đừng trên lôi đài thì coi như đã chiếm hết uy phong của hắn, điều này đã khiêu khích hắn một cách nghiêm trọng, sao dễ dàng tha thứ cho được.

Cuối cùng không chờ đợi gì thêm nữa, Trần Nhất Long phi thân nhảy lên lôi đài, đứng đối diện với Trần Phàm, mặt đối mặt, nói:

"Tiểu tử, từ lần đó gặp ngươi ở Minh Bảo Lâu, bổn thiếu gia đã muốn cho ngươi một trận. Ngươi khá lắm, hôm nay lại có thể đứng trước mặt ta như vậy, ngay tại cuộc tỷ võ này, nhưng để xem ngươi có thể đứng như thế được bao lâu?".

Trần Phàm nghe vậy chỉ cười khẩy một cái:

"Ta đứng ở đây bao lâu thì ngươi không thể biết được đâu. Ngươi nên lo cho bản thân mình thì tốt hơn".

"Khẩu khí lớn thật, ngươi nghĩ rằng chiến thắng được hai tên vô dụng kia thì có thể huênh hoang như vậy sao? Tốt lắm, vậy thì tới đây đi, để ta xem đến lúc đó ngươi còn lớn tiếng được mấy hồi".

Trần Nhất Long dường như định xông tới động thủ, nhưng đột nhiên nghĩ thế nào hắn lại muốn cho đối phương ra tay trước.

"Vậy sao, ta thấy hay là ngươi ra tay trước đi. Ở trong Trần gia khi xưa ta mới chỉ từng chăn ngựa thôi, chưa có thử qua chăn người, hôm nay chính là muốn thử một chút xem cảm giác sẽ thế nào?".

Trần Phàm đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc, như kiểu mời gọi đối thủ. Ngụ ý của hắn chính là muốn cho tên Long thiếu này no đòn.

Nhưng có vẻ như Trần Nhất Long không hiểu ý câu này cho lắm, nhíu này một lúc hắn cũng không nghĩ tiếp nữa:

"Mặc kệ ngươi có được kỳ ngộ gì, hôm nay cũng sẽ phải làm kẻ bại tướng dưới tay ta mà thôi, vị trí của ngươi chính là phải làm một tên nô bộc ti tiện".

"Hừ! Phương Thiên Phú cũng đã từng nói với ta như vậy, kết cục của hắn ai ở đây cũng được chứng kiến rồi. Trần Nhất Long, hôm nay ta sẽ biến ngươi thành Trần Nhất Tiện".

"Chết đi cho ta!".

Trần Nhất Long không muốn nhiều lời nữa, tên tiểu tử trước mặt này đích thực võ mồm cũng phải sàn sàn với võ công của hắn. Trần Đại thiếu gia tiến thêm một bước, bàn chân dẫm mạnh xuống đất, kình lực ngưng tụ vào bàn tay, một chưởng vỗ tới, ẩn ẩn quanh thân hắn có khí thế của núi non hùng vĩ lớn lao, giống như muốn đập bẹp đối phương thành bánh thịt. Chưởng kình phóng tới, nhất thời khí lưu mãnh liệt như cự sơn áp đỉnh, người nào nếu bị một chưởng này oanh kích khó tránh khỏi kết cục huyết nhục tứ tung, tuyệt khí bỏ mình.

"Khai Sơn Lập Địa".

Là một chiêu thức trong Khai Sơn Chưởng của Trần gia, khí thế như một đỉnh núi cao sừng sững, trầm tĩnh và nặng nề, bàn tay nhỏ bé mà nặng tựa thái sơn. Trong cơ thể của Trần Nhất Long, chiến ý cùng huyết tinh đã bùng lên mãnh liệt, hận không thể lập tức phách bẹp Trần Phàm cùng uy phong từ nãy tới giờ của tiểu tử này. Vì thế, trong nháy mắt hắn liền xuất ra một chiêu mạnh nhất, toàn bộ công lực được triển khai, khí thế như vũ bão không hề giữ lại chút nào.

"Khai Sơn Chưởng sao?".

Trần Phàm đối mặt với chưởng kình chỉ lẩm bẩm vài từ, vẻ mặt thản nhiên, thần thái ung dung như đang đánh giá một màn biểu diễn nghệ thuật nào đó, mà màn biểu diễn này hắn cảm thấy cũng bình thường mà thôi, không có gì đặc sắc cho lắm. Cũng phải, hắn đã từng tiếp một chưởng của Tiêu trưởng lão, dó là cao thủ ngưng dịch cảnh, dù chỉ là bốn thành công lực nhưng nếu đem so sánh với cái chưởng ấn này của Trần Nhất Long thì quả thực như đại lão gia đem so với tiểu hài tử vậy.

Hắn hơi động một cái, nội lực khổng lồ từ trong người bùng nổ, da thịt toàn thân phát ra những tiếng nổ ì ùng như viễn cổ cự thú phục sinh, hung hãn mà huy hoàng, kim quang ẩn bên trong, vừa là bạo thú vừa như một vị đế vương sắp sửa thức giấc tỉnh, đơn quyền của hắn xuất ra tông thẳng vào chưởng ấn đối phương, nếu Trần Nhất Long là một ngọn núi lớn thì Trần Phàm chính là cự thú khổng lồ tạt bay ngọn núi.

Bành!

Một tiếng nổ lớn phát ra, là âm thanh tạo ra do lực lượng hai bên va chạm, dư ba như gợn sóng lan tỏa, những người đứng xem gần đó cảm giác như có cơn gió vừa táp vào mặt mình.

A!

Trần Nhất Long thét lên một tiếng chói tai, thân thể chấn động liên tiếp lùi lại, bàn tay bị lực lượng khủng bố của Trần Phàm công kích, xông phá thẳng tới cánh tay khiến cho nó đau điếng, khí tức to lớn như sơn kia đã bị đánh vỡ bốn bề, cơn đau còn không ngừng lan tỏa ra thân thể hắn, cổ họng ngòn ngọt, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn cố gắng dùng nội lực áp chế
được.

"Giờ đến lượt ta".

Trần Phàm nhàn nhạt nói ra bốn từ, hắn tất nhiên sẽ không để cho tên này được ngơi nghỉ chút nào, vừa đập lui đối phương đã tiếp tục công kích ngay. Chỉ thấy bóng dáng của hắn lóe lên một cái rồi biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Nhất Long đánh ra một quyền, một quyền này tựa đại pháo khai hỏa, chỉ cần gặp mục tiêu là phát nổ dữ dội, uy lực tuyệt luân.

Sắc mặt Trần Nhất Long đại biến, trong nháy mắt liền vận chuyển công lực ngăn cản, cánh tay co lại một cái rồi đẩy mạnh. Đáng tiếc, một quyền này của Trần Phàm mạnh mẽ tới đâu, giống như tay không mà lại muốn bắt pháo, quả thực là si tâm vọng tưởng. Cả người Trần Nhất Long đã lập tức bị lãnh một quyền, thân thể bay vèo lên không vẽ ra một đạo đường cong thẳng tắp từ trong võ đài ra tới bên ngoài. Cánh tay phải vừa đưa ra đỡ quyền của hắn nhất tề gãy đoạn, ngụm máu vừa rồi cố nuốt vô bụng cuối cùng lại phải trào ra.

Khán giả đa phần đều nghĩ tên Long thiếu gia này sẽ bị đánh bay khỏi võ đài. Nhưng không, khi tới gần mép của sàn đấu hắn vẫn cố chút sức lực cuối cùng, có lẽ tự tôn đã tiếp thêm sức mạnh cho hắn, thân hình xoay chuyển một cái 180 độ, cánh tay trái tống ra một chưởng xuống mặt sàn đấu được lát bằng đá tảng, khiến cho cả người hắn có đà bật lên. "Bịch" một tiếng, Trần Nhất Long không ngờ đã có thể rơi lại vào bên trong võ đài, mặc dù chưa có văng ra khỏi đó nhưng cú bay vừa rồi đã dọa hắn chết khiếp, mắt trợn lên nhìn Trần Phàm chằm chằm.

"Làm sao có thể? Ngươi rốt cục vì sao lại có thể mạnh tới như vậy? Ta không tin".

Trần Nhất Long như thể gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm, đúng là hắn không thể tiếp nhận được sự thật này, mặc dù những gì Trần Phàm từng thể hiện qua trên võ đài hắn đã được chứng kiến nhưng vốn dĩ chỉ cho rằng đây chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, tiểu tử này chẳng qua chỉ muốn cố gắng thể hiện, giờ trực tiếp đấu mới thấy Trần Phàm đáng sợ tới mức nào.

"Trên đời này có cái gì mà không thể, chuyện không thể đối với ngươi chưa chắc đã là chuyện không thể đối với ta, lão tử chính là muốn làm những chuyện không thể đó".

Trần Phàm thản nhiên đáp.

Chẳng lẽ lại phải dùng tới con bài cuối cùng để đối phó với tiểu tử này sao? Trần Nhất Long âm thầm nghĩ, thứ đồ mà cha hắn đưa cho vốn dĩ hắn định để dành để đối phó với Lâm Phong kia, lý ra trong cuộc tỷ võ lần này người mà Trần Nhất Long kiêng kị nhất chính là tên đó, nào ngờ tự nhiên ở đâu chui ra một tên tiểu tử vô danh nhưng lại không hề tiểu tốt Trần Phàm, hóa ra đây mới chính là kẻ mà hắn cần phải kiêng kị.

"Hừ! Vốn dĩ ta muốn dùng thứ này để đối phó với tiểu tử họ Lâm kia, không ngờ gặp ngươi trận này ta đã lại phải lấy ra dùng. Trần Phàm, hôm nay ta sẽ cho được được chứng kiến sức mạnh thực sự của ta".

Trần Nhất Long lau máu trên khóe miệng, ánh mắt nhìn Trần Phàm một cách đầy hận thù, bàn tay đưa vào trong túi lấy ra một thứ gì đó, rõ ràng là một cái hộp gỗ màu vàng nhạt vuông thành vức cạnh, thoạt nhìn hết sức thần bí.

Người xem xung quanh đều căng mắt lên xem tên này định giở trò gì.

Chỉ sau đó hai mắt Trần Nhất Long lóe lên tinh quang, bàn tay vỗ một cái khá mạnh lên mặt chiếc hộp. "Phốc" một tiếng, hộp gỗ tựa như có cơ quan bỗng nhiên xòe ra như một đóa hoa lớn, đóa hoa kỳ lạ này sau đó hơi biến hóa một hồi rồi toàn bộ cánh hoa đều nhoáng lên, nhao nhao bám lên bàn tay, cánh tay của Trần Nhất Long, cuối cùng lan tỏa ra toàn thân hắn.

Sau một hồi thanh âm lách cách, trên người Trần Nhất Long bỗng nhiên có thêm một chiếc áo giáp màu bạc sáng lấp lánh, quang mang bàng bạc tỏa ra xung quanh, chiến khải này dường như được tạo thành bởi những phiến long lân, trước ngực và hai vai đều có hình đầu rồng dữ tợn, Trần Nhất Long lúc này thoạt nhìn như một chiến sĩ nửa người nửa rồng vậy.

"Ngân Long Chiến Giáp! Trần gia các ngươi từ đâu mà có được thứ này vậy?".

Gia chủ Lâm gia Lâm Ngọc Thụ khá là hiểu biết, vừa nhìn đã nhận ra ngay lai lịch của món đồ mà Trần Nhất Long vừa lấy ra, hắn lập tức quay sang phía gia chủ Trần gia hỏi, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc cùng kiêng kị, hiển nhiên đây là một thứ đồ vật không tầm thường.

"Cũng thường thôi! Dù sao 10 năm chỉ có một lần, sao có thể không chuẩn bị cho tốt được? Ta tin rằng Ngọc Thụ huynh cũng không thể không chu đáo cho nhi tử của mình chứ?".

Trần Thương Hải mặt không biểu tình đáp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện