Nghe Lộc Động Đình nói Nguyễn Linh Trúc cũng không phản đối, dù sao cũng là cách nhau một thế hệ, không phải là một thế hệ như trưởng bối và vãn bối, mà chính là thế hệ trẻ mà thôi.
Từ thời đại kỷ nguyên cũ, internet phát triển tấn mãnh, người trẻ tuổi bởi vì văn hóa internet ảnh hưởng nên cho dù đều là người trẻ tuổi cũng chia thành nhiều thế hệ.
Cứ mỗi 10 năm liền là một thế hệ, cho dù cách nhau một năm cũng là một thế hệ, như vậy Lộc Động Đình chính là sinh vào năm 89 của thế kỷ trước thời đại cũ., Nguyễn Linh Trúc lại là muộn sinh mấy năm lại là một thế hệ khác.
Bởi vậy thế hệ của Lộc Động Đình gọi là 8x còn thế hệ của Nguyễn Linh Trúc được gọi là 9x.
Thế hệ 9x lại cho rằng 8x chính là lớp người già, thế hệ 9x lại là bị thế hệ 2k gọi là người già...
Lộc Động Đình cũng không theo như lớp người tuổi trẻ phân chia như vậy, hơn nữa theo hắn cho rằng già một chút cũng không có gì không tốt.
Ở trên mạng Lộc Động Đình còn thường xuyên nói với những người khác rằng, con gái của hắn đều bằng tuổi của họ.
Nguyễn Linh Trúc thấy Lộc Động Đình không phối hợp cãi cọ liền quay sang trò chuyện với Sindragosa.
Lộc Động Đình thấy cả hai người không để ý tới chính mình, thì đi ra đằng sau vào nhà sau xem xét tình trạng của ba con mèo.
Ngồi xuống xem xét hơi thở cùng tim đập cẩn thận một hồi, thấy tất cả đều hô hấp ổn định tim đập và nhiệt độ cũng bình thường, cho nên Lộc Động Đình yên tâm ra bể rửa tay, lau khô rồi đi vào nhà.
Hắn vừa vào nhà thì trước cửa có tiếng xe, Lộc Động Đình nhanh chóng đi ra ngoài, Nguyễn Linh Trúc cùng Sidragosa cũng nghe thấy tiếng xe nên cũng ngừng trò chuyện theo kịp Lộc Động Đình.
Cả ba người đi ra cửa, thấy trước cổng dừng một chiếc xe ô tô màu xanh da trời, hãng gì thì Lộc Động Đình cũng không biết vì hắn không bao giờ chú ý đến xe cộ.
Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa cũng không biết, Sindragosa thậm chí cũng không thấy mấy lần xe ô tô, Nguyễn Linh Trúc cũng như Lộc Động Đình đối với xe cộ cũng không để ý.
Lộc Động Đình thậm chí cũng không biết chiếc xe ô tô nọ có đẹp hay không, bởi vì riêng mà nói, Lộc Động Đình không thấy một chiếc hộp sắt có bao nhiêu đẹp hết, mặc dù hắn chính là từng học mỹ thuật.
Mà sự thật cũng là như thế xấu đẹp đều do người nhìn nhận, phần lớn hiện nay các loại xa xỉ phẩm nếu chính là không có độ nổi tiếng thì không ai có thể thấy nó đẹp, ngược lại cho dù trong mắt người bình thường xấu thế nào, nhưng trong mắt những người “có tiền” cũng chính là đẹp nhất.
Lộc Động Đình còn chưa đi đến cổng, trên xe đã bước xuống hai người, một người trẻ tuổi xem ra cũng tầm tuổi Lộc Động Đình.
Một người đã bước vào tuổi trung niên, vầng trán cao cao phía trên, mặc dù đã có chút lõm vào làm mái tóc vàng trở thành địa trung hải, khuôn mặt đã có nếp nhăn.
Nhưng dáng người vẫn rất đĩnh bạt, lưng thẳng tắp, thần sắc nghiêm nghị, trên người mặc một bộ vét màu đen rất phối hợp dáng người làm cho khí chất lại có chút văn nhã.
Nguyễn Linh Trúc trong mắt mãn nhãn sùng bái, các loại sự tích của Đại Đế là cả thế giới biết đến.
Như đã nói, Địa cầu hiện tại đều không thần tượng minh tinh, mà nói đúng ra là người Địa cầu hiện tại chỉ thần tượng cường giả, ai thực lực càng mạnh mẽ thì càng được sùng bái thần tượng.
Đại Đế làm Địa cầu đệ nhất cường giả, người đàn ông mạnh nhất Địa cầu, hơn 7 tỉ người có ít nhất một nửa chính là người hâm mộ của Đại Đế.
Nguyễn Linh Trúc cũng là một trong số đó, mặc dù vừa gặp Đại Đế sáng nay, nhưng bây giờ gặp lại lần nưa Nguyễn Linh Trúc cũng rất kích động.
Lộc Động Đình thấy Đại Đế xuống xe, cũng nhanh chóng mở cổng bước ra chào hỏi.
Mặc dù Lộc Động Đình không phải người hâm mộ của Đại Đế, nhưng đối với Đại Đế thì Lộc Động Đình cũng là cực kỳ bội phục.
Đại Đế lên trị vì nước Thỏ Nâu trong khi cả đất nước lâm vào khủng hoảng, chính quyền gần như mục nát, sâu mọt hoành hành, đến nỗi các nước phương tây gần như không thèm để ý đến Thỏ Nâu vì cho rằng chẳng bao lâu nữa Thỏ nâu sẽ tự mình chết đi.
Nhưng không, Đại Đế lên ngôi, lập tức liền lập tức di lương đỡ trụ, bắt sâu mọt chém kẻ thù, chưa đầy 20 năm liền có thể vực dậy nước Thỏ Nâu, trở thành một cực của thế giới.
Qua thời đại mới, trở thành người đàn ông mạnh nhất Địa cầu, một mình đôi bàn tay trần liền diệt luôn cả vương quốc gấu của thỏ nâu bản địa Bin Bút Ô Trum Đen.
Nếu không có Đại Đế thì Địa cầu còn chưa bị Thiên lang nhân xâm lược liền đã bị thỏ nâu đô hộ.
Lộc Động Đình mở cổng đang muốn chào hỏi Đại Đế thì Đại Đế đã tươi cười trước mở lời:
“Xin chào! Hẳn cậu biết tôi là ai rồi, nhưng tôi cũng muốn tự giới thiệu một cái.
Tôi tên là *****, nhưng mọi người thường gọi tôi là Đại Đế, cậu có thể gọi tôi bằng tên hay Đại Đế thế nào cũng được.”
Quả thật là như vậy Lộc Động Đình và Sindragosa thì có thể nghe thấy rõ ràng tên của Đại Đế, nhưng Nguyễn Linh Trúc lại không nghe được gì, cả câu nói đều nghe rõ ràng nhưng tên của Đại Đế thì lại biến thành một tiếng *beep*.
Nguyễn Linh Trúc buổi sáng bởi vì cùng với Sindragosa đến, làm Đại Đế hơi bất ngờ, hơn nữa bởi vì Sindragosa quá cường đại, lại không phải Địa cầu cường giả.
— QUẢNG CÁO —
Hơn nữa sau khi gặp mặt, trước tiên chính là hưng sư vấn tội cho nên Đại Đế cũng vừa bất ngờ vừa khẩn trương, mặc dù có giao lưu nhưng cũng quên mất giới thiệu tên tuổi của chính mình.
Sindragosa lại không quan tâm, mặc dù là đang cố quen thuộc để sống một cuộc sống mới, nhưng một số thói quen của Sindragosa như đời trước ở Azeroth thì khá là khó thay đổi.
Đại biểu chính là không thèm để ý tới kẻ yếu, đối với Sindragosa kẻ yếu tên gì cũng không quan trọng, dù sao chỉ cần một ngón chân liền dẫm chết con kiến, tên hay không tên có gì khác nhau.
Nguyễn Linh Trúc lại chính là khẩn trương, cho nên trưa nay nhắc đến chuyện Đại Đế cũng là mới nhớ ra chính mình quên mất hỏi chuyện về tên của Đại Đế.
(Tác giả cũng không nhớ ở chương nào, nhưng đại khái có đoạn giới thiệu về Đại Đế thì có chuyện nhắc đến tên của Đại Đế đều là không ai nghe được.
Cho nên ngoại trừ cha của Đại Đế và Đại Đế thì tên của Đại Đế là không ai biết được, bởi vậy bác sĩ làm giấy khai sinh cho Đại Đế cũng viết ở phần tên là Đại Đế mà thôi)
Nguyễn Linh Trúc bởi vì không nghe thấy tên của Đại Đế liền nghĩ mình nghe không rõ cho nên liền hỏi lại: “Đại Đế ngài có thể nói lại cho tôi biết ngài tên là gì được không ạ.”
Vốn dĩ nếu bình thường Nguyễn Linh Trúc sẽ không hỏi như vậy, hơn nữa nếu muốn hỏi cũng sẽ đợi Lộc Động Đình mời khách nhân vào nhà mới hỏi.
Nhưng bởi vì quá sùng bái Đại Đế hơn nữa bởi vì buổi sáng quên hỏi vấn đề này, Nguyễn Linh Trúc vẫn canh cánh trong lòng nên có chút nhịn không được.
Đây cũng không phải là vì Đại Đế cố tình che giấu, mà trước đây Lộc Động Đình cũng là như vậy.
Trước đây Lộc Động Đình mỗi lần xem ti vi hay xem trên máy tính, mỗi lần Đại Đế giới thiệu tên của mình đều bị chuyển thành một tiếng *beep*.
Đại Đế nghe vậy liền bày ra bộ mặt “liền biết như vậy” thay đổi nụ cười tươi thành cười khổ nhắc lại: “Ừm! tên tôi là *****, có thể gọi tôi bằng tên hay gọi là Đại Đế cũng được.”
Lần này Nguyễn Linh Trúc cũng vẫn bị tiếng *beep* che đi tên của Đại Đế, sốt ruột mới định hỏi lại lần nữa thì bị Lộc Động Đình ngăn lại.
Một tay đặt lên vai của Nguyễn Linh Trúc kéo ra phía sau chính mình Lộc Động Đình nói với Đại Đế.
“Chào ngài Đại Đế! Tôi hẳn cũng không cần giới thiệu, Đại Đế hẳn đều biết chúng tôi là ai.
Mời Đại Đế vào nhà nói chuyện.”
Nói xong cũng tránh qua một bên chờ Đại Đế bước lên song song sau đó cùng đi vào nhà.
Đến cửa Đại Đế dừng lại bước chân để Lộc Động Đình vào nhà trước sau đó mới theo vào.
Lộc Động Đình cùng đại đế ngồi xuống bàn trà, cho dù là biết Đại Đế sẽ đến Lộc Động Đình cũng không có ý định pha trà, cho nên chỉ rót mấy ly nước sôi để nguội để tiếp khách.
Trong nhà trước đây cha mẹ còn sống vẫn có một chút lá trà để tiếp khách, nhưng Lộc Động Đình không lấy ra để pha.
Điều này không phải vì Lộc Động Đình không tôn trọng khách nhân, mà là vì trong nhà cả ba người đều không thích uống trà hay các loại nước khác ngoài nước sôi để nguội.
Mà Lộc Động Đình lại không phải là người sẽ ủy khuất chính mình vì khách nhân mà uống thứ nước hắn không thích là nước trà, hắn cũng sẽ không ủy khuất người nhà của hắn như vậy.
Cho nên nếu pha trà mới Đại Đế thì cũng chỉ là một mình Đại Đế sử dụng, cho dù có thêm thì cũng chỉ là người trẻ tuổi đi cùng Đại Đế.
Khách nhân đến nhà trừ khi vui vẻ uống rượu hoặc đặc biệt đến để thưởng thức đồ uống, nếu không phần lớn thức uống cũng đều chỉ là nhấp môi một chút mà thôi.
Lộc Động Đình cho rằng pha trà tiếp khách lại chỉ để một mình đại đế uống, còn chủ nhà lại uống nước sôi để nguội thì thực sự là bất lịch sự, hơn nữa cũng là phí phạm.
Bởi vậy hắn liền cũng không chuẩn bị cái gì đồ uống khác, liền dùng ngay nước sôi để nguội.
Lộc Động Đình vừa rót nước vừa nói: “Mời ngài uống nước!”
Nhìn thấy người thanh niên đi cùng Đại Đế vẫn ôm một thùng giấy từ trên xe lấy xuống cho đến giờ, hiện tại cũng không có ý định ngồi xuống, Lộc Động Đình chỉ vào bên cạnh Đại Đế nói:
“Còn cậu cũng ngồi đi, ở nhà này không cần phân chia gì hết, tất cả mọi người đều ngồi, đứng vậy không mỏi chân sao? Chút nữa tôi với Đại Đế còn làm chén rượu nhạt, cậu cũng không thể đứng một bên nhìn đi thôi.” — QUẢNG CÁO —
Trong lời nói chân thật đáng tin không dung cự tuyệt, làm cho người thanh niên này lưỡng lự không biết nên ngồi hay nên đứng, nhìn về phía Đại Đế xin ý kiến, trong lòng lại như kiến bò chảo nóng, trên đầu đã có tinh mịn mồ hôi.
Điều này đến Đại Đế cũng phải ngạc nhiên, Đại Đế ngạc nhiên cũng không phải vì Lộc Động Đình có thể chỉ nói lời nói bình thường lại làm cho người có cảm giác không thể cự tuyệt mà tự động nghe lời.
Bởi vì như vậy Đại Đế cũng làm được, thông thường đều có 2 loại người