Formics đã tấn công và xuýt nữa tiêu diệt địa cầu, thật may mắn, có một người anh hùng đã tìm ra điểm yếu của chúng, sau khi vô số hi sinh, loài người cũng đã đẩy lùi formics về hang ổ của chúng.
Năm mươi năm sau, một trường học quân sự được thành lập, nhằm đào tạo chỉ huy tinh nhuệ nhất cho cuộc phản công kẻ thù của nhân loại.
Ender là một đứa trẻ trong số những đứa trẻ thiên tài quân sự được tuyển chọn để đào tạo.
Tất cả lũ trẻ bị đánh lừa rằng chúng được đào tạo luyện tập bằng trò chơi, một trò chơi chân thực nhất.
Ender không làm cho loài người thất vọng, trong trận chiến cuối cùng Ender đã hoàn toàn phá hủy cả hành tinh mẹ và diệt chủng loài formics.
Chính là trong thời gian chiến tranh vì có khả năng tâm linh nên Ender đã nhiều lần kết nối với nữ hoàng của loài formics, qua những lần kết nối này, Ender đã cảm nhận nỗi đau của loài formics cuối cùng là đồng cảm với chúng.
Ender được miêu tả thành một đứa trẻ thiên tài và thiện lương đầy lòng vị tha, nhưng bởi vì là một đứa trẻ thiên tài nên Ender đã bị đặt lên vai quá nhiều gánh nặng.
Ender chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà không phải là một người lính, một người lính giết chóc kẻ thù để bảo vệ tộc đàn của mình.
Ender không được đối xử công bằng từ “người lớn”, họ bỏ qua mọi ý muốn của Ender, trong truyện không ít lần tác giả miêu tả rất kỹ tâm trạng của Ender khi cậu ta nói “Xin hãy đưa cháu về nhà.
”,
Cũng vì nguyện vọng về nhà không được đền đáp, cuối cùng Ender đã cho rằng trái đất không còn là nhà là gia đình của Ender nữa, cậu ta cần phải đi tìm một ngôi nhà mới gia đình mới.
Vào một ngày đẹp trời, Ender đánh cắp một con tàu vũ trụ sau đó cứu lấy con chúa non của loài formics do nữ hoàng của formics sinh ra và bảo vệ.
Ender muốn chuộc lỗi của mình, cái tội lỗi đã diệt chủng cả một chủng tộc, Ender sẽ nuôi dạy và tìm một vùng đất mới để gây dựng lại loài formics.
Điều mà Lộc Động Đình thấy ghê tởm nhất ở tác giả và những kẻ tung hê cho giá trị nhân văn của bộ truyện này, chính là việc tung hê và ủng hộ cho một kẻ phản bội.
Dù ở trong hoàn cảnh nào kẻ phản bội đã là cực kỳ đáng ghê tởm, càng ghê tởm hơn kẻ phản bội này lại là kẻ đã phản bội cả chủng loài của mình, ghê tởm hơn nữa chính là vì cái gọi là vị tha đồng cảm với kẻ thù mà phản bội chủng loài để rồi để lại mối họa diệt vong cho cả loài người.
Đầu tiên lý luận đưa ra chính là Ender còn là một đứa trẻ lại phải chịu những bài tập khắc nghiệt và chiến đấu như những người lính.
— QUẢNG CÁO —
Lộc Động Đình thật sự muốn bổ đầu óc của những kẻ ủng hộ ra xem bên trong có gì, rất có thể là chất lỏng màu xanh nhầy nhụa của sâu bọ mà không phải bộ não của loài người.
Chủng tộc sinh tồn không hề có cái gọi là đứa trẻ, cho dù là một cái bào thai nếu có khả năng chiến đấu cũng phải đứng dậy chiến đấu.
Văn minh chi chiến chủng tộc chi chiến chỉ có một kết quả duy nhất đó là kẻ thất bại sẽ bị tiêu diệt tiêu diệt đến hoàn toàn, văn minh sẽ mai một trong vũ trụ.
Sau đó chính là cái gọi là nhân đạo, lòng vị tha, sự đồng cảm hoặc như việc kết nối với loài formics và cảm nhận nỗi đau mất đi đồng loại của Ender.
Thật sự buồn cười, tất cả bọn người ủng hộ Ender và cả tác giả gần như đều cố ý bỏ qua một sự thật rằng, loài formics đã tấn công và xuýt nữa tiêu diệt loài người.
Cuộc chiến trên trái đất có không biết bao nhiêu người chết, có trẻ con có người già có cả những đứa trẻ vừa mới thành hình trong bụng mẹ.
Nhưng vì cái gọi là nhân đạo, lòng vị tha, sự đồng cảm với kẻ thù mà bọn người ủng hộ cùng tác giả đã quên đi việc biết bao nhiêu đồng loại của mình đã chết.
Ender đều đã quên mất nếu không có vô số người chiến đấu và hi sinh cũng không có năm mươi năm hòa bình để sinh ra một Ender thiên tài thiện lương vị tha đồng cảm với kẻ thù.
Chỉ với cái lý do buồn cười rằng gánh nặng quá lớn đặt lên một đứa trẻ, khiến cho đứa trẻ chịu áp lực quá lớn mà trở thành kẻ phản nhân loại.
Bất kỳ lý do gì, phản nhân loại chính là phản nhân loại, tuổi thơ bất hạnh không phải là lý do để tung hê và ủng hộ cho một kẻ phản nhân loại, một kẻ đã để lại một mối họa diệt vong cho cả chủng tộc của mình.
Thật may, những hạng người sống là loài người lại đi suy nghĩ bằng địa vị của súc sinh chính là số ít, hiện nay ở Địa cầu cũng chỉ có một số ít thú quyền và chó quyền trốn chui trốn nhủi.
Lộc Động Đình không dám tưởng tượng nếu như không có hắn, trong tương lai khi người Địa cầu đủ lực lượng chiến đấu với Thiên lang người.
Đột nhiên phần lớn người Địa cầu lại nhân đạo vị tha đồng cảm với Thiên lang người, thì người Địa cầu cuối cùng sẽ là cái gì quang cảnh.
Hẳn là chờ mong nhân đạo vị tha và đồng cảm từ Thiên lang người, hoặc các chủ nhân khác khi bị mua bán trên chợ nô lệ hoặc trên bàn mổ, bàn ăn của các chủng tộc khác trong vũ trụ.
— QUẢNG CÁO —
Giải thích xong chừng ấy, Lộc Động Đình và Rick Sanchez cũng không có gì nói thêm.
Đầu tiên là người hiểu thì sẽ