Giáo sĩ giải thích.
“Tiếng do thái cổ không có nô lệ, cái mà chúng ta đã dịch thành nô lệ thực chất là người hầu, những người hầu được đối xử như con người.
Thậm chí nếu người chủ đánh một nô lệ, anh ta có thể bị trừng phạt giống như những vết thương mà nô lệ phải chiu, và nô lệ còn ngay lập tức được trả tự do.
Mắt cho mắt, răng cho răng, nếu một nô lệ bị đánh hỏng mắt hoặc răng, anh ta ngay lập tức được trả tự do.
Việc đánh chết nô lệ chắc chắn là hiểu nhầm, ở đây có ý rằng nếu một người đánh một nô lệ, nếu như nô lệ không chết ngay mà chết sau hai ngày thì người chủ sẽ là vô tội, bởi vì có nhiều nguyên nhân cho cái chết sau hai ngày.
Việc này nhằm bảo vệ quyền lợi và tránh oan sai vào thời đó, thời mà khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển để có thể có bất kỳ ai có thể hiểu biết nguyên nhân chết một cách chính xác nhất”
Lộc Động Đình nhăn mặt, giả vờ nôn khan và nói với giáo sĩ.
“Anh bạn nói chuyện một cách ghê tởm như cuốn sách ghê tởm về con quái vật ghê tởm khát máu của bạn.
Tôi biết rằng người do thái có 2 kiểu nô lệ được viết trong kinh thánh.
Một là dành cho những người do thái, họ được trả tự do sau 7 năm.
Nhưng họ phải bỏ vợ, nếu như không bỏ lại vợ và con, cả gia đình họ sẽ là nô lệ mãi mãi.
Và một dành cho các nô lệ khác, những nô lệ mà chủ của họ có thể đánh họ, chỉ cần họ không chết trong vòng 2 ngày thì chủ nhân của họ là vô tội.
Một sự dối trá kinh tởm để bảo vệ cho cuốn sách kinh tởm của bạn.
Tôi đã thấy rất nhiều lần những lý lẽ mà tín đồ cuồng tín bảo vệ kinh thánh.
Họ luôn đòi hỏi ngữ cảnh và cố gắng hợp lý hóa mọi mâu thuẫn bằng cách sử dụng sự khác biệt của ngôn ngữ.
Nhưng tội ác ở bất kỳ ngữ cảnh nào cũng là tội ác, 42 đứa trẻ bị gấu xé xác chỉ vì trêu chọc một ông già hói, ngữ cảnh nào làm cho điều đó hợp lý?
Anh không thể giết những đứa trẻ bằng cách khủng khiếp như vậy chỉ vì chúng trêu chọc người hói, cho dù chính anh là một gã hói.
Người do thái cổ đại không hề có hệ thống ngôn ngữ phức tạp như hiện tại, bởi vậy thật là sai lầm khi lấy ngôn ngữ hiện tại để giải thích cho ngôn ngữ cổ.
Hầu hết mọi ngôn ngữ cổ đều chỉ có nghĩa đen của nó, có nghĩa là trong một cuốn sách cổ 2000 năm, thì điều mà nó ghi lại thực sự là ý nghĩ của người đã tạo ra nó.
Hơn nữa, kinh thánh hiện tại đã được sửa chữa vô số lần, nhất là vào thời trung cổ.
Thời đại mà nhà thờ dùng sự khủng bố để thống trị, họ sẽ thêm vào vô số sự khủng bố trong kinh thánh, để đe dọa và đàn áp tất cả mọi người.
— QUẢNG CÁO —
Anh bạn nên bao biện cho kinh thánh rằng: "những câu chuyện trong kinh thánh đều là điều tưởng tượng" như vậy kinh thánh sẽ đỡ kinh tởm hơn.
Nhân tiện, thực chất trong kinh thánh có vô số câu chuyện sao chép lại của các câu chuyện thần thoại của nhiều dân tộc khác.
Càng khó chịu chính là, với những thứ bất lợi cho kinh thánh, thì anh lại bắt tôi tưởng tượng một cách tốt đẹp, với bao nhiêu lời hoa mỹ giải thích để che dấu cho sự thật.
Nhưng có những đoạn nghe có vẻ có lợi cho kinh thánh, anh lại bắt tôi phải hiểu theo nghĩa đen của nó.
Anh không thể làm như vậy khi giải nghĩa một cuốn sách, điều đó cực kỳ mâu thuẫn.”
Giáo sĩ sau khi tự mình cổ vũ làm cho niềm tin vào tôn giáo của mình càng thêm kiên đinh, hiện tại đã có thể thản nhiên đối mặt và tranh luận với Lộc Động Đình.
“Không!
Nó không có gì mâu thuẫn, trong một quyển sách không cần thiết phải nhất quán về cách hiểu ý nghĩa của nó, đôi lúc chúng ta có thể hiểu theo nghĩa đen, đôi lúc chúng ta có thể hiểu theo nghĩa bóng.
Sự thống nhất về cách đọc hiểu kinh thánh không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta có thể hiểu được ý nghĩa thực sự mà kinh thánh muốn truyền tải.
Đó là về tình yêu, sự yêu thương của chúa đối với con người, chúa đã tạo ra một thế giới dành riêng cho con người chúng ta, mặc dù A đam và Ê va đã phạm tội.
Tội lỗi nguyên tội này là của cả toàn bộ loài người, vì chúng ta sinh ra từ A đam và Ê va, chúng ta tồn tại nên chúng ta phải gánh chịu tội lỗi này.
Và chúa đã không bỏ rơi con người, ngài đã cho chúng ta, loài người, chuộc tội.
Thậm chí ngài còn gửi con trai của ngài xuống với con người để cung cấp sự cứu rỗi.
Tôi cũng đã nhắc đi nhắc lại việc chúa Giê xu đã phải chết để chuộc tội cho toàn bộ loài người.
Nhưng loài người gần như không biết ơn vì điều đó, vì vậy chúa vẫn phải trừng phạt những người không chịu chuộc tội bằng cách ném họ vào địa ngục.”
Lộc Động Đình xua tay với giáo sĩ.
“Đừng nói về địa ngục, anh bạn.
Anh có thấy rằng anh đang làm như một kẻ bắt nạt hay không?
Đã vài lần tôi nói đến việc đe dọa về một sự tra tấn mãi mãi trong địa ngục, hoặc một nơi hạnh phúc trên những đám mây cùng với người đàn ông vô hình biết bay toàn năng của anh, đó đều là những lý lẽ của kẻ bắt nạt,