Tất nhiên hắn cũng có thể làm một cách đơn giản hơn đó chính là chọn bất kỳ người thu mua nào với điều kiện họ tự mình thu hoạch, dĩ nhiên, giá cả sẽ không cao.
Nhưng với khả năng của Đại Đế, chỉ cần hơi đề ra ý nghĩ một chút, sẽ có vô số người sẵn sàng thực hiện.
Tất nhiên Đại Đế sẽ không làm điều đó, đơn giản chính là từ một thành viên nào đó trong chính quyền địa phương sẽ hơi chiếu cố Lộc Động Đình một chút.
Không có quá nhiều động tĩnh, không gây bất kỳ phiền toái nào, chỉ giống như một lãnh đạo địa phương muốn chiếu cố chính mình họ hàng xa mà thôi.
Giúp đỡ một chút vì quan hệ họ hàng không phải rất thân thiết, phía dưới người chắc chắn sẽ làm tốt lại cũng sẽ không chú ý kết giao hay nịnh bợ.
Tất cả đều là việc nhỏ không đáng kể, lại giúp đỡ tốt cho Lộc Động Đình lại cũng không phải là hạ mình nịnh bợ, lại có thể gia tăng hảo cảm của đôi bên.
Đổi lại Lộc Động Đình cũng làm như vậy, đối với Đại Đế và Chính phủ Liên hiệp có khi là chuyện phiền toái, thì đối với Lộc Động Đình là chuyện nhỏ tiện tay mà làm.
Người với người quan hệ chính là như vậy, cởi mở một chút, thành thật một chút, nhiệt tâm một chút, tất cả mọi người đều như vậy thì cuộc sống tất nhiên hài hòa, đôi khi có một chút khúc mắc mâu thuẫn nhỏ, cũng có thể nhanh chóng xử lý, cảm tình tăng lên chuyện gì cũng dễ dàng hơn.
Đến có câu nói “thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn” hoặc “gia hòa vạn sự hưng”, cũng không phải là chỉ ở trong gia đình mới phát huy tác dụng.
Ra ngoài xã hội cũng thế, cho dù là tu luyện hay làm ăn, hòa khí sinh tài ai cũng biết, đôi khi hi sinh nhường một chút lợi ích tăng thêm cảm tình, thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Tất nhiên một mặt nhường nhịn là không được, bởi vì một bên lùi thì tất có một bên tiến, con người tham lam là vô hạn, ăn được một miếng tất sẽ muốn cả chiếc bánh, cho nên việc này nói dễ hơn làm.
Chỉ là ở trường hợp này thật ra mà nói Lộc Động Đình và Đại Đế cùng với Chính phủ Liên Hiệp không có mâu thuẫn lợi ích, thậm chí là Lộc Động Đình đang chịu nhường lợi ích của mình cho Đại Đế.
Chỉ là Lộc Động Đình đủ cường đại, cường đại đến nỗi Đại Đế cùng Chính phủ Liên hiệp không dám suy nghĩ đến việc được một tấc muốn tiến thêm một thước.
Dù sao lấy Lộc Động Đình thực lực thì rõ ràng chính hắn mới là bên đang ở địa vị cao hơn, nhưng lại nguyện ý bình đẳng, thậm chí nhường lợi cho Đại Đế và Chính phủ Liên hiệp.
Tất nhiên mặc dù Đại Đế gần như một mình trấn áp cả Chính phủ Liên hiệp cho nên ở trong Chính phủ Liên hiệp Đại Đế gần như không nói hai lời.
Nhưng chỉ là gần như mà thôi, Chính phủ Liên hiệp cũng không phải tất cả đều là người thông minh.
Một số bởi vì ngồi địa vị cao mà quên mất bản tâm, hoặc bởi vì cái mông ngồi quá lâu liền để mông quyết định đầu, dù sao có câu nói “cái mông quyết định cái đầu.
”
Mông ngồi cao quá, dần dần cái đầu cũng cao lên, mà thông thường đầu sẽ cao quá cái mông quá nhiều.
Nếu thực sự có thực lực thì dã tâm cũng không sao, vấn đề là thực lực không phù hợp với dã tâm.
Hoặc đôi lúc chính là tự thân có vấn đề, đúng ra là đầu óc có vấn đề.
Mà bình thường, cường giả thế giới, đầu óc có vấn đề chỉ có một loại người, chính là người tu tiên.
Tất nhiên có một số kẻ phản nhân loại cũng là đầu óc có vấn đề, giống như bọn người thờ chó chính là như vậy.
Tôn giáo cũng có chút có vấn đề về đầu óc, nhưng ít ra vì thời đại thay đổi, Đại Đế vũ lực trấn áp cho nên cũng thay đổi khá nhiều.
Nhưng tất nhiên một số thành phần tôn giáo cổ điển, bị Đại Đế trấn áp phải chuyển sang sống dưới cống ngầm như chuột, vẫn giữ lại giáo lý não tàn của mình, thường coi người thường là con kiến, muốn giết liền giết muốn làm gì liền làm gì.
Nhưng đáng lo ngại nhất là người tu tiên, người tu tiên hiện đại mặc dù không coi người thường như con kiến, nhưng đầu óc có vấn đề là thực sự là không đổi được.
Đầu tiên chính là giống như gã chột đầu trứng kho trong truyện ma vồ, luôn luôn là bị hại vọng tưởng chứng, tức là chứng bách hại cuồng, lúc nào trong đầu cũng là luôn có điêu dân muốn hại trẫm.
Mặc dù không động một chút là giết người đoạt bảo, nhưng lại vẫn cứ động một chút là muốn nghịch thiên, lại mệnh ta không do trời, thực sự là một lời khó nói hết.
Nhất là gặp đối tượng như Lộc Động Đình, thực lực cường đại lại im hơi lặng tiếng, tất nhiên là đối tượng nghi vấn.
Lại thêm ngồi vị trí cao lâu ngày, dã tâm và lòng tham nảy sinh, tất nhiên là muốn tìm tòi đến cùng bí mật của Lộc Động Đình, thậm chí trong lòng còn nảy sinh hi vọng cướp đoạt.
Nói chung đầu óc người tu tiên hoàn toàn có vấn đề.
Bỏ qua vấn đề này một bên, dù sao lúc này cũng chưa có ai dám sờ mông Lộc Động Đình.
Lộc Động Đình đi dạo trong vườn, trong lòng nghĩ đến việc giải quyết mùa vụ năm nay.
Trong lòng Lộc Động Đình biết rằng năm nay hắn chắc chắn không cần lo lắng về mùa vụ năm nay, vì mặc dù Lộc Động Đình không mở miệng nhờ Đại Đế cũng đã giải quyết xong cho hắn.
Chỉ là Lộc Động Đình không muốn, cho dù việc này cũng không coi