“Được rồi, chúng ta nên nói vào chuyện chính đi, nghe nói hai người muốn hòa giải?”
Đại luật sư Hứa thu lại nụ cười, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
“Không sai! Nếu các người rút đơn kiện thì thôi có thể đền bù cho các người mấy chục nghìn nhân dân tệ, đây là ranh giới cuối cùng của tôi!” Tống Giai quát lên.
“Buồn cười!” đại luật sư Hứa cười mỉa: “Cô Tống, cô thật sự cho rằng cô có thể thắng được vụ kiện này sao? Tôi nói cho cô biết, cô bị ảo tưởng rồi, nếu như cô ko tin thì hãy hỏi vị luật sư Lữ bên cạnh mình đi.”
“Ngược lại tôi có thể cho cô một điều kiện để hòa giải, cô phải trả lại 30 vạn tiền lễ hỏi, hơn nữa cô còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho thân chủ của tôi nữa.”
“Cái gì!?” Tống Giai tức giận đứng lên, thét to: “Dựa vào cái gì mà tôi phải bồi thường cái phí tổn thất tinh thần chó má này.”
“Những thứ này đều là do cô nói ra đúng ko? Chi bằng những vật này tôi có thể kiện cô tội danh phỉ báng và xâm hại danh dự của người khác.” Đại luật sư Hứa lấy một chồng văn kiện từ trong túi xách ra.
Tống Giai nhận đống văn kiện rồi nhìn xem, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Đây đều là những tin đồn nhảm mà nàng tạo ra.
“Điều này….ko đến mức đó chứ.” Giọng nàng hơi run rẩy nhìn về phía luật sư Lữ bên cạnh.
Luật sư Lữ nhận đống văn kiện rồi nhìn lướt qua, chản nản thở dài.
Tống Giai thấy thế thì khẽ run len, ngồi bịch xuống ghế, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
“Làm sao bây giờ?” Nàng lẩm bẩm, giọng nói còn có chút nghẹn ngào.
“Tống tiểu thư, tôi đề nghị cô nên trả lại số tiền này đi, Vụ kiện này chúng ta ko thắng được.” luật sư Lữ cũng lắc đầu.
Nếu như đối phương chỉ là một người mới hoặc là một luật sư hạng ba sứt sẹo nào đó thì Lữ Thành Tài còn có niềm tin chiến thắng, nhưng bây phải đối mặt với một đám đại lão, căn bản là ko có cơ hội chiến thắng.
“Thế nhưng mà….tôi ko có tiền.” Sắc mặt Tống Giai trắng bệch.
“Điều kiện chúng tôi đã đưa ra rồi, lựa chọn thế nào thì phải do cô thôi. Cô còn vài ngày thời gian, có thể từ từ suy nghĩ.” Đại luật sư Hứa nói xong thì đứng lên: “Diệp tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên đi rồi.”
Diệp Mặc gật đầu đứng lên.
Một đoàn người cười nói đi ra bên ngoài, chỉ để lại hai người Tống Giai và Lữ Thành Tài ngồi tại chỗ.
“Không phải cô nói anh ta là một tên nghèo điểu ti à?”
“Đúng thế.”
“Đừng đùa nữa, nếu như anh ta ko có tiền thì đám người vừa xong sẽ cung kính và khách khí như thế à? Khẳng định anh ta là người có tiền, hơn nữa còn là người rất rất nhiều tiền.”
Tống Giai nghe thấy thể gì giật mình.
Nàng nhớ đến những lời đồn ở công ty vong Dật, bọn họ đều nói Diệp Mặc là một tỷ phú thâm tàng bất lộ, chẳng lẽ điều này là thật?
Tống Giai nghĩ đi nghĩ lại rồi ngây người, trong lòng cảm thấy hối hận.
“Tạm biệt Diệp tiên sinh.” Ra khỏi quán café thì đám người đại luật sư Hứa rời đi, chỉ có một mình Phó Tư Vi ở lại.
Lúc này, Diệp Mặc mới chú ý đến thay đổi của nàng.
Nàng ko đeo chiếc kính gọng vàng kia, hơn nữa còn rất chăm chú cách ăn mặc.
“Đẹp ko?” Phó Tư Vi thấy ánh mắt của hắn thì hơi ưỡn ngực, cười nói.
“Tất nhiên là đẹp.” Diệp Mặc gật đầu.
Nhan sắc của hoa khôi Phó so với Nữ Thần Quốc Dân Tô Ngọc Tình thì
chỉ kém một đường mà thôi, những hot girl trên mạng kia ko xứng xách dép cho nàng.
Tô Ngọc Tình nhếch miệng cười đắc ý.
“Vậy thì cậu muốn mời mình ăn cơm ko?”
“Muốn! muốn!” Diệp Mặc vội vàng nói.
Lúc ăn cơm, Diệp Mặc đưa cho Phó Tư Vi xem video ngắn mà mình làm.
“Đây là cậu làm thật à? Quá lợi hại.” Phó Tư Vi thán phục, vẻ mặt thì khó tin nổi.
Nàng ko có cách nào tin tưởng đây là Diệp Mặc làm, tay nghề của người trong video hoàn toàn là đỉnh cấp.
“Vừa mới bắt đầu, sau này sẽ còn nhiều tác phẩm hơn.”
“Lợi hại, lợi hại.” Phó Tư Vi liên tục tán thưởng.
Cơm nước xong xuôi thì Diệp Mặc lái xe đưa Phó Tư Vi về nhà.
“Đi lên nhà ngồi một chút.” Phó Tư Vi xuống xe rồi mở miệng mời.
Diệp Mặc gật đầu, dù gì hắn cũng phải xách đồ lên, nàng vừa đi dạo phố mua ko ít đồ.
Nhà nàng ở tầng 7, là nhà đi thuê, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Nội thất được bố trí tương đối ấm áp và sạch sẽ.
“Ngồi đi.” Nàng vào phòng, đem những thứ trong tay để xuống, cất giày cao gót. Tiếp đó thì ngồi xuống ghế xô-pha, thở phào một hơi.
“Mệt muốn chết.”
Phó Tư Vi lẩm bẩm một tiếng, vuốt vuốt đôi chân ngọc, rồi ở trước mắt Diệp Mặc cởi đôi tất đen ở trên đùi xuống, lộ ra một đôi chân dài trắng như tuyết trơn bóng như ngọc, hơn nữa còn thẳng tắp ko có chút thịt thừa nào.
Diệp Mặc nhìn ngơ ngác.
Đây là một đôi chân ngọc hoàn mỹ.
Mà động tác của nàng lại có chút to gan, dụ hoặc.
“Lại bị rách.” Sau khi cởi xong tất chân thì Phó Tư Vi lẩm bẩm.
“Không thể mặc được nữa à?” Diệp Mặc hỏi.
“Cậu xem đi, vết rách lớn như vậy rồi mặc làm sao được.” Phó Tư Vi cầm tất chân đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc cầm lên xem, hoàn toàn chính xác là có một vết rách lớn.
Tiếp đó, tâm thần hắn rung động.
Đôi tất trong tay vẫn còn hơi ấm áp, còn lưu lại một chút mùi hương của cơ thể……
“Lại phải đổi đôi khác.” Phó Tư Vi đứng lên đi đến mở tủ lạnh, lấy từ trong đó ra một đôi tất chân mới vẫn còn trong túi.
Từ phía sau nhin, đường cong của nàng thướt tha,vòng eo nhỏ mảnh mai, cặp mông tròn trịa sung mãn vểnh lên, bàn chân trắng nhỏ nhỏ hơi kiễng lên càng lộ ra vẻ thon dài, cực kỳ dụ hoặc.
“Đã ko còn sớm rồi, mình về đây.” Diệp Mặc nhìn nàng một cái rồi ném đôi tất chân trong tay xuống, vội vàng đứng lên tạm biệt.
Phó Tư Vi thấy thế thì ngẩn ra.
Nửa ngày sau nàng mới cúi đầu nhìn tất chân ở trong tay, bật cười thành tiếng.