Công Tây Kiều cầm tờ kịch bản mỏng, nhìn những người đang chờ trong phòng, đều là nghệ sĩ tuyến 1 ngoại hình đẹp, có khí chất có danh khí.
Xem ra bộ phim điện ảnh Tịch thị đầu tư rất có lực hấp dẫn.
Hôm nay casting chỉ có một vai diễn chính là nam chính, thật không ngờ có hơn mười người.
Anh bất động thanh sắc ngồi ở một góc nghe các nghệ sĩ tuyến 1 khách sáo nói chuyện với nhau.
“Các vị, casting chính thức bắt đầu, mời mọi người rút thăm.” Một nhân viên công tác đi đến, trong tay cầm một cái hộp nhỏ.
Xem ra vì công bằng nên để trình tự casting do rút thăm, loại hành vi này đẹp hơn so với lúc casting 《Thiếu niên danh thân》.
Công Tây Kiều rút số không tốt lắm, là số 9, mãi đến tận phía sau.
Hơn mười người ở đây là nhân vật có chút thể diện trong giới, sau khi rút thăm xong cũng không có dùng thủ đoạn gì, dựa theo trật tự đi vào casting.
Triệu Diệc Côn cũng đến casting khi nhìn thấy Công Tây Kiêu đã biết mình chắc chắn không có khả năng được chọn.
Lấy danh khí của anh ta hiện tại không hề có cơ hội tham gia lần casting này, cuối cùng nhờ vào quan hệ trong nhà mới cưỡng ép nhét được anh ta vào.
Vậy nhưng sau khi nhìn thấy các đối thủ cạnh tranh ở đây, anh ta biết lần này lại là bồi thái tử đọc sách rồi.
Tám người trước casting xong thì trời đã khuya, một nhân viên công tác tươi cười ngọt ngào đi đến: “Công Tây Kiều, đến phiên ngài.”
“Cảm ơn.” Công Tây Kiều đưa kịch bản casting cho Trần Khoa, khi đứng dậy đi ngang qua Triệu Diệc Côn, cười với anh ta sau đó cất bước ra khỏi phòng chờ.
“Cười đẹp thì rất giỏi sao?!” Triệu Diệc Côn thấp giọng mắng một câu, nhìn những người còn lại, trong lòng có chút khẩn trương.
Tuy rằng anh ta cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Công Tây Kiều rất tốt, nhưng những người khác cũng có sức cạnh tranh.
“Tôn Tường, anh nói xem Công Tây Kiều có được chọn không?” Anh ta nhỏ giọng hỏi Tôn Tường, “ Nếu như cậu ta không được chọn thì sao?”
Tôn Tường không nói gì nhìn Triêu Diệc Côn.
Không phải nhìn người ta không vừa mắt sao, nếu không được chọn là rất tốt, anh ta sao phải lo lắng giùm?
Phòng casting là phòng tập múa rất lớn, sau khi Công Tây Kiều nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trên gương mới bừng tỉnh đại ngộ, chào hỏi lễ phép với giám khảo casting.
Giám khảo casting cũng vô cùng khách khí, sau khi nói chuyện vài câu xong, casting chính thức bắt đầu.
“Tu chân là gì?” Y đứng ngạo nghễ giữa núi rừng, tầm mắt nhìn xuống dưới.
Nơi đó tựa như có rất nhiều người, lại giống như cái gì cũng không có.
“Người tu chân cũng được, phàm nhân cũng được, đều là con kiến dưới thiên đạo mà thôi.” Y cười lạnh, hàn ý chôn dưới đáy mắt, “Ngươi tự cho rằng người tu chân tài trí hơn người, thực ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.
Trong mắt thiên đạo, các ngươi không khác gì so với phàm nhân.”
“Các ngươi cao cao tại thượng trước mắt phàm nhân, không bằng tu đạo của mình.” Y thu hồi tầm mắt của mình, xoay người nhìn biển mây trên đầu, đáy mắt là vô vàn cảm xúc.
Cuối cùng hàng nghìn hàng vạn cảm xúc ấy cũng chỉ hóa thành sự bình tĩnh, “Chỉ cầu cuộc đời này không hối hận mà thôi.”
Đoạn casting này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng quan trọng nhất là khí thế và diễn cảm xúc của diễn viên.
Một diễn viên giỏi, khóe mắt đuôi lông mày, thậm chí một cái nhếch môi đều là diễn, chỉ có kỹ năng diễn xuất kém mới phải dựa vào động tác để biểu đạt cảm xúc.
Vậy nên đoàn phim 《Tu chân》 mới cho tất cả diễn viên casting diễn đoạn ngắn này.
Các diễn viên đến casting cũng đều có căn bản, cho dù không khiến mọi người kinh ngạc, nhưng mà vẫn diễn ổn, không làm hỏng đi vai diễn.
Nhưng đối với biên kịch Lâm Vũ của 《Tu chân》 mà nói, các nghệ sĩ tuy rằng kỹ năng diễn xuất rất tốt, nhưng cô muốn tiên tôn của cô thật hoàn hảo.
Lúc trước khi viết kịch bản này, cô đã đặt hết toàn bộ tình cảm của mình vào.
Khi kịch bản hoàn thành, cô thậm chí cảm thấy những người này đều là người sống thật sự, hỉ nộ ái ố của họ đều chân thật, chỉ là không cùng thời không với cô mà thôi.
Những người này không phải là tiên tôn của cô, tiên tôn phải là người hoàn mỹ vô song.
Y thanh cao lạnh lùng, y có một đôi mắt tịch mịch lại nhìn thấu thế sự, một đôi tay trắng như ngọc, một dáng người hoàn hảo, còn có khí chất xuất trần.
Nghệ sĩ casting rất đẹp trai, cũng rất có cử chỉ khí chất, nhưng ánh mắt của họ không giống, một chút cũng không giống.
Khi casting đi qua một nửa, Lâm Vũ dường như đã tuyệt vọng.
Cô thậm chí hối hận lúc trước mình vì tiền mà bán kịch bản này, bởi vì những người này chỉ biết hủy đi tiên tôn của cô.
Cho đến tận khi nghệ sĩ casting thứ chín xuất hiện.
Ngay giây phút anh xuất hiện ở phía sau cửa, cô liền ngây ngẩn cả người.
Vẻ ngoài của người này cực kì giống với tiên tôn cô tưởng tượng, chỉ là anh có mái tóc ngắn, trên người mặc quần tây áo sơ mi vừa người.
Khi đối phương bắt đầu diễn, cô nhìn ánh mắt của anh, kích động đến mức bóp nát giấy giới thiệu casting nghệ sĩ, trong lòng có một thanh âm không ngừng thét chói tai: Chính là anh ấy, chính là người này! Chỉ có người này!
Vì che dấu hốc mắt đang nóng lên, sau khi đối phương diễn xong, cô cúi đầu, không nói gì, chỉ là nội tâm đã nhận định diễn viên này là nam chủ của mình.
Nếu nhà đầu tư và đạo diễn không đồng ý, cô thà rằng một khóc hai nháo cũng phải làm cho bọn họ đồng ý.
Sau khi nghệ sĩ này rời khỏi phòng casting, Lâm Vũ mở tư liệu, có chút ngạc nhiên.
Hóa ra đây là nghệ sĩ gần đây được những người trẻ yêu thích.
Ban đầu cô còn tưởng rằng giao thông ách tắc do quảng cáo của nghệ sĩ nam là công ty quản lý sao tác, không có hảo cảm đối với người này.
Nhưng hôm nay khi thấy người thật, cô mới biết được hóa ra là mình đã mang theo thành kiến khi nhìn người.
“Chọn anh ấy đi.
Anh ấy chính là tiên tôn trong lòng tôi.
Làm biên kịch, không ai hiểu rõ về tiên tôn hơn tôi.” Lâm Vũ đẩy mắt kính, đứng dậy nói: “Những người casting khác tôi không xem nữa.”
“Ai, cô Lâm…” Đạo diễn Tiêu vội đứng dậy khuyên nhủ: “Hay cô ở lại xem tiếp đi?”
“Không cần.” Lâm Vũ lắc đầu, “Tôi chỉ nhìn trúng người này, không có ai thích hợp hơn anh ấy.”
“Đây là tật xấu của các tác giả.” Thấy Lâm Vũ đi rồi, đạo diễn Tiêu bất đắc dĩ nhìn những người đang ngồi khác, “Kỹ năng diễn xuất của Công Tây Kiều quả thật quá xuất sắc, cũng rất phù hợp vai diễn, các vị thấy thế nào?”
Ngồi trong đó có hai người là người có địa vị của Tịch thị, bọn họ không hiểu diễn xuất, nhưng dưới ánh mắt của bọn họ thì anh là người diễn có tiên khí nhất.
Huống chi còn có quan hệ bạn tốt với ông chủ nhà mình, bọn họ không chút nghĩ ngợi tán thành.
“Vậy đưa cậu ta vào đối tượng xem xét trọng điểm đi.” Đạo diễn Tiêu sau khi vẽ một vòng lớn trên tên anh, đáy mắt lộ ra chút vừa lòng.
Công Tây Kiều và Trần Khoa vào bãi đỗ xe, thấy trước xe họ có một người quen thuộc.
Anh nhíu mày, dừng bước chân.
Trịnh Lỗi thấy anh xuất hiện, do dự một lát rồi bước nhanh tới: “Kiều thiếu.”
Trần Khoa thấy vẻ mặt uể oải của Trịnh Lỗi, lo anh ta sẽ gây phiền toái cho Công Tây Kiều liền ngăn ở phía trước anh: “Trịnh tiên sinh, xin hỏi cậu tìm Tiểu Kiều có chuyện gì?”
“Anh Trần.” Trịnh Lỗi thấy Trần Khoa đứng trước bảo vệ, lúc này anh ta liền lùi lại, đứng cách hai người hai ba bước, sau đó vẻ mặt cầu xin nhìn Công Tây Kiều: “Kiều thiếu, anh biết sai rồi, mong cậu tha thứ cho anh.”
Công Tây Kiều thấy bộ dạng Trịnh Lỗi thất hồn lạc phách,