“Lần sau gặp”.
Anh tựa vào cửa kính xe vẫy tay với Tịch Khanh, rồi bước vào đoàn phim, dọc đường nhận câu chào hỏi của nhân viên đoàn phim.
Tịch Khanh liếc mắt nhìn bóng lưng của anh, cho đến khi không thấy bóng lưng anh nữa, mới để vệ sĩ lái xe rời đi.
Trần Khoa ngồi ở trong xe, đưa mắt nhìn xe của Tịch Khanh càng lúc càng xa, bất đắc dĩ thở dài, quay đầu xe, đi về phía công ty.
Bởi vì Công Tây Kiều mặc trang phục của Nhã Đức quá đẹp, cho nên mang đến hiệu quả tốt nhất cho sản phẩm, kết hợp với cuộc phỏng vấn lần trước của anh với tạp chí《 Thụy Cùng 》, số lượng tiêu thụ của tạp chí tăng lên đáng kể.
Cho nên, hiện tại anh rất được các tạp chí săn đón, gần đây một số tạp chí đã phỏng vấn anh, hơn nữa đều là những tạp chí tương đối nổi tiếng, nếu như không phải là lo lắng cho sức khỏe của anh, anh ta đã không chần chờ mà đồng ý toàn bộ.
Mỗi ngày anh ta đều phải khéo léo từ chối không ít lời mời, đã đau khổ lắm rồi.
Ban đầu khi đưa Tào Chinh ra mắt, anh ta đã tốn rất nhiều công sức để giành lấy những cơ hội.
Bây giờ làm quản lý của anh, cơ hội đưa tới tận cửa cũng phải lựa chọn, cái này đúng là khác biệt rất lớn.
Nghĩ đến Tào Chinh, tâm trạng của Trần Khoa lại có chút không tốt, công ty tốn dùng không biết bao nhiêu sức lực để đưa hắn lên cao, kết quả khi nổi tiếng rồi, cậu ta liền chấm dứt hợp đồng.
Nếu là kết thúc trong hòa bình, công ty cũng sẽ không quá cản trở, chẳng qua là có chút tiếc nuối, kết quả cậu ta đem chuyện này nói với truyền thông, nói công ty đối sử với cậu ta tệ bạc, ngăn cản sự phát triển của cậu ta.
Cậu ta bịa đặt ra nhiều chuyện, còn nói mình phải chịu tủi thân cỡ nào.
Trong giới này công ty của bọn họ cũng không phải lớn, nhưng thái độ đối với nghệ sĩ so với các công ty khác tuyệt đối tốt hơn.
Bọn họ không bắt buộc nghệ sĩ đi tiếp rượu, cũng không ép nghệ sĩ làm chuyện gì vô nhân đạo, hợp đồng rất công bằng và hợp lý, nếu như vậy cũng gọi là hà khắc, như vậy công ty khác chắc là địa ngục trần gian.
Ban đầu Tào Chinh nhảy sang Hoàn Tinh rất nhiệt tình, đáng tiếc là nửa năm gần đây không có tác phẩm nào tốt, độ nổi tiếng của cậu ta cũng giảm xuống đáng kể, đãi ngộ bây giờ không tốt bằng khi ở công ty họ nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Khoa cười một tiếng, cái gọi là quả báo, chẳng qua chính là như thế này.
“Hai người các cậu đang đóng phim hay đang liều mạng, đây không phải là chơi trò đấu vật”, đạo diễn Vương chỉ vào hai diễn viên phụ nhỏ bé trên trường quay, còn mắng mỏ hai người đến đỏ cả mắt.
Công Tây Kiều thay trang phục xong bước ra, đúng lúc thấy đạo diễn Vương đang nổi giận đùng đùng, nói: “Làm lại.”
Anh nhìn hai nhân vật phụ, biểu cảm trên mặt đã rất ổn nhưng khi đánh nhau lại hơi quá.
Người diễn xuất tốt, cho dù không dùng đao, cũng sẽ khiến cho người khác cảm giác được sát khí.
Sau khi bị NG mấy lần liên tiếp, cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua cảnh quay này, hai diễn viên cũng chịu đủ khổ sở, nhưng sắc mặt đạo diễn Vương vẫn không tốt lên được.
“Hai anh vất vả quá, uống chút nước đi”.
Anh để cho Hà Bằng đưa hai chai nước cho hai diễn viên phụ, hai người bọn họ đều được chọn từ nhóm diễn viên cũ, có thể thấy được hai người họ dù bị mắng, cũng không than vãn một câu, nhìn ra được là người chịu khó.
Ban đầu đạo diễn Vương còn định đổi hai người họ, nhưng về sau săc mặt ông hòa hoãn hơn chút, cũng không nhắc đến chuyện đổi người nữa, ngược lại nhìn anh nói: “Tôi thấy cậu trong 《 Tiên Sơn Viện 》 cũng giống có võ công, nhìn cũng không tệ lắm, cậu đã học qua thầy rồi sao?”
Anh cười một tiếng: “Cũng đi học một chút, nhưng cũng chỉ có thể để mua vui mà thôi.”
“Lần sau hai người họ có cảnh quay với cậu, cậu chỉ dẫn họ một chút.” Dù sao hai người bọn họ cũng không có nhiều cảnh quay, đạo diễn Vương cũng nguyện ý cho anh mặt mũi.
Hai diễn viên cầm chai nước thở phào khi nghe đạo diễn Vương nói như vậy, hai bọn họ cũng tham gia đoàn phim mấy năm rồi, không dễ để có được vai chính chứ đừng nói là được người như anh chỉ dạy.
Ban đầu còn nghĩ sẽ bị đạo diễn Vương thay người, không nghĩ tới Kiều thiếu nói giúp vài câu, đạo diễn Vương liền thay đổi quyết định.
Cả hai cảm kích nhìn anh, hai người quyết định lát nữa phải biểu hiện thật tốt, cố gắng không kéo chân Kiều thiếu.
Trước khi cảnh quay bắt đầu, anh nói với hai người bên cạnh: “Đừng khẩn trương, tôi có xem cảnh hai người vừa quay, biểu cảm rất tốt, hai người nhất định sẽ làm tốt thôi.”
Hai người cảm kích gật đầu một cái, cùng hít sâu một hơi.
Đây là một cảnh đánh nhau, hai bang phái ý kiến bất đồng, cứ vậy mà xong vào đánh nhau, còn nam chính chỉ cần trong lúc hỗn loạn ngồi uống trà, sau đó bắt hai kẻ gây chuyện nhiều nhất, tiến hành một mà “giáo dục yêu thương”.
Có lẽ năng lực dẫn dắt của anh không tệ, cảnh quay lần này diễn ra rất tốt, sắc mặt đạo diễn Vương cũng khôi phục như bình thường, gọi anh lại rồi ở bên cạnh ngồi xuống, “Bộ phim này của chúng ta đã quay được một nửa, hậu kỳ đoàn phim《 Quốc nghiệp》 cũng đã hoàn tất.
Cũng đã thông qua xét duyệt, các cảnh của cậu sẽ làm người khác cảm động, có thể sẽ không bị cắt bỏ nhiều.”
Thời lượng của một tập phim phát sóng khoảng 100 phút, đây đều là thành phẩm sau khi biên tập cùng xét duyệt, trên thực tế thì thời gian của một tập phim khi chưa biên tập dài gấp đôi thời gian mà tập phim được phát.
Cho nên sau khi phim được lên sóng sẽ có diễn viên cảm thấy, mình quay được nhiều cảnh hơn so với diễn viên khác, nhưng khi phát sóng lại không bằng người ta.
Việc biên tập hậu kỳ là một thứ gì đó rất kỳ diệu, một bộ phim hay không thể thiếu một biên tập giỏi.
Anh nghe ra được lời ám chỉ của đạo diễn Vương, nhưng trên mặt anh không thể hiện ra, chỉ mừng rỡ nói: “Thật sao?”
“Ừ,” Đạo diễn Vương gật đầu một cái, nhìn nụ cười trên mặt anh, “Nhưng mà lần này vì để hiệu quả toàn bộ, một số cảnh quay của Lương Vũ Mạnh sẽ được xử lý.”
Cảnh quay của Lương Vũ Mạnh sẽ bị cắt đi?
Nụ cười của Công Tây Kiều lạnh đi, dù sao đi nữa, anh cùng Lương Vũ Mạnh ngoài mặt vẫn là bạn tốt, bạn tốt bị cắt cảnh, nếu anh cảm thấy vui vẻ, thì sẽ có chút không tốt.
“Cậu còn trẻ, cậu phải hiểu… làm nghệ thuật là luôn phải hy sinh”, đạo diễn Vương vỗ vai anh một cái, “Giống như bộ phim lớn cống hiến cho đất nước, cậu không thể đặt nặng danh dự cá nhân.
Lương Vũ Mạnh cũng là lão làng trong giới này, anh ta cũng hiểu đạo lý này.
Nếu như anh ta không đồng ý, cậu rảnh rỗi thì thuyết phục anh ta một chút, không nên vì việc này ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của bản thân.”
Anh có chút mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu.
Đạo diễn Vương thấy bộ dáng này của anh, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mặc dù là nghệ sĩ trẻ có năng lực, nhưng có phải là biết quá ít về những góc tối trong giới không.
Có lẽ anh không biết, lúc đầu anh bị người ta nói ôm đùi Lương Vũ Mạnh, chính là do Lương Vũ Mạnh tung ra.
Nghĩ tới đây, đạo diễn Vương lại vỗ vai anh một cái, “Cậu đi chuẩn bị một chút đi.”
“Được, đạo diễn Vương”.
Anh cười một tiếng, cầm kịch bản ngồi xổm trong góc tiếp tục xem.
Lương Vũ Mạnh vẫn đang trong viện dưỡng thương, nghe tin nhiều cảnh quay của mình bị cắt, tức giận đến mức đánh rơi lọ thuốc, tuy nhiên khi nhân viên đoàn phim 《 Quốc nghiệp 》 gọi điện tới, anh ta vẫn nói không ảnh hưởng gì nhiều, ủng hộ tất cả quyết định của đoàn phim.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lương Vũ Mạnh trầm xuống, lúc mới gia nhập đoàn phim, bọn họ nói với anh ta rằng anh ta là một trong những vai chính, nếu bây giờ cắt cảnh của anh ta, thì còn có thể gọi là vai chính sao?
“Anh Lương, anh đừng nóng giận.” Trợ lý nhặt lọ thuốc dưới đất lên, cẩn thận thuyết phục một lúc, thấy sắc mặt Lương Vũ Mạnh vẫn không tốt, cũng không dám nhắc nhở thời gian phục hồi chức năng sắp tới.
“Mọi chuyện bên đó thế nào rồi?” Lương Vũ Mạnh hít sâu một hơi, đem lửa giận đè xuống, “Tại sao lâu như vậy mà vẫn không có tin tức?”
“Việc này…” Trợ lý thấp thỏm nhìn Lương Vũ Mạnh một cái, “Công Tây Hùng căn bản không để ý tới người chúng ta sắp xếp, mỹ nam, mỹ nữ đẹp thế nào cũng đều vô ích.” Hơn nữa còn uổng công bỏ ra một khoản tiền thuốc thang, trả lại cho Công Tây Hùng.
“Ông ta có phải đàn ông hay không?” Lương Vũ Mạnh cắn răng, có mỹ nhân trẻ đẹp lại không muốn, lại muốn ở nhà với bà vợ già.
Ông ta cũng không phải người sợ vợ, lại có tiền, tính tình tốt, không phải là có bệnh chứ?
Trợ lý lúng túng cười khan một tiếng, ngoài câu hỏi về vấn đề sức khỏe, cậu ta cảm thấy Công Tây Hùng là một người đàn ông tốt, có sự nghiệp thành công, có gia đình hòa thuận và có con trai hiếu thuận, còn gì tốt hơn nữa.
Nhưng cậu ta không dám nói ra suy nghĩ của mình, cậu ta biết anh Lương muốn gây chuyện với gia đình Kiều thiếu để báo thù.
Đáng tiếc