Khi Công Tây Kiều lái xe đến Tịch gia thì vừa hay đến giờ cơm tối.
Khi thấy cánh cổng cao chót vót hiện ra trước mặt, anh mở cửa xe bước xuống, đi đến nhận diện khuôn mặt và ấn chuông cửa.
Vệ sĩ trong phòng giám sát ngạc nhiên khi thấy anh, người trẻ tuổi trong màn hình kia không phải diễn viên đang nổi tiếng gần đây sao? Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đồng nghiệp bên cạnh đã cầm điện thoại lên liên lạc.
Nghe đối phương nói vài ba câu liền cúp máy, sau đó ấn nút mở cửa cho Công Tây Kiều vào, anh ta có chút sững sờ, cứ như vậy để cho một diễn viên tiến vào?
Thấy cửa lớn đã mở ra, Công Tây Kiều quay lại xe, lái xe vào bên trong Tịch gia, thấy hai vệ sĩ ra dấu hiệu thì dừng xe lại.
Dừng xe xong, anh cầm bình giữ nhiệt ở xe sau ra, nhìn thấy một vệ sĩ có chút quen mắt nói: “Cảm ơn.”
“Kiều thiếu không cần khách khí, mời đi bên này.” Thấy anh khách khí như vậy, vệ sĩ đáp lại có chút ngượng ngùng.
Im lặng dẫn anh vào ngôi nhà 2 tầng, nghe thấy trên lầu có tiếng bác sĩ nói chuyện, mới nói, “Ông chủ đang ở trên lầu.”
Nói xong, anh ta chú ý tới bình giữ nhiệt trên tay Công Tây Kiều: “Khẩu vị của ông chủ không tốt lắm, mong ngài khuyên ông chủ ăn một chút gì đó.”
“Được.” Công Tây Kiều thấy vệ sĩ không vào cùng với mình, anh khẽ gật đầu với đối phương, sau đó xoay người đến căn phòng đang có tiếng nói.
Ban đầu anh không có ý định đến thăm Tịch Khanh, hai người bọn họ mặc dù có chút giao tình, nhưng hắn chưa khỏi bệnh anh đã đến thăm, lại còn tự chạy đến nhà riêng của đối phương, nếu như bị nhìn thấy, người khác sẽ nghĩ anh đi ôm đùi hắn, vậy thì không có ý nghĩa nữa.
Nhưng trong lúc ngủ trưa, anh nghĩ đến cha mẹ Tịch Khanh đều đã mất, lại không có người thân hay anh em nào, bị bệnh ở nhà cũng không có ai nói chuyện cùng.
Anh sống hai đời, có lời nói nào mà chưa từng nghe qua, còn cần phải chú ý đến ánh mắt người khác mà sống qua ngày sao? Người khác hiểu lầm anh có dụng ý với hắn, nhưng chỉ cần Tịch Khanh không hiểu lầm là được.
Nghĩ thông suốt xong, anh đem canh xương dì La nấu đổ ra bát, người bệnh uống canh này rất thích hợp.
“Tịch tiên sinh, nhiệt độ cơ thể ngài hơi cao,” Bác sĩ đổi chai nước truyền rồi để lên trên kệ truyền dịch, búng một cái, chai nước nổi lên một ít bọt khí, thành khẩn nói, “Bệnh này khiến cho ngài mệt mỏi, bình thường khỏe mạnh không sao, nhưng một khi bị bệnh, thì rất khó khỏi.” Tịch Khanh biết bác sĩ nói như vậy là vì muốn tốt cho hắn, cho nên chỉ yên lặng nghe, chẳng qua tay vẫn không bỏ xuống tập văn kiện.
“Nếu như sau khi truyền hai chai nước cất xong mà nhiệt độ không giảm xuống, tôi đề nghị ngài hai ngày sau nên đi bệnh viện.” Bác sĩ đem những vật dụng y tế xử lý xong xuôi, liếc nhìn thời gian: “Sắp đến giờ cơm tối, ngài nên ăn một chút gì đó.”
Tịch Khanh nhíu mày một cái không nói gì, hắn lúc này một chút khẩu vị cũng không có.
Thấy hắn như vậy, bác sĩ than thở, buổi trưa hôm nay là ai ở trong điện thoại nói sẽ nghỉ ngơi và ăn uống thật tốt?
“Cốc cốc.”
Bác sĩ quay đầu lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đang đứng trước cửa phòng, người này có một đôi mắt rất có tinh thần, vô cùng chói mắt.
“Tiểu Kiều!” Tịch Khanh chợt ngồi thẳng người, “Cậu tới làm gì?”
“Nghe nói anh bị bệnh, liền tới xem một chút.” Anh lễ phép cười với bác sĩ, đi tới mép giường Tịch Khanh, liếc nhìn thấy chai nước trên giá đặt bên cạnh giường, “Xem ra anh bệnh rất nghiêm trọng.”
“Chỉ là bệnh vặt thôi.” Tịch Khanh cầm văn kiện vứt sang một bên, “Cậu ngồi trước rồi nói.”
Đưa tay lên sờ trán hắn, cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền tới, Công Tây Kiều cau mày: “Sốt cao vậy, bây giờ là bao nhiêu độ?”
“Hơn 39 độ,” Bác sĩ nói tiếp, “Cậu cùng ngài Tịch là bạn, nếu như thấy chai nước này truyền xong mà ngài ấy vẫn không giảm sốt, thì cậu hãy đưa ngài ấy đến bệnh viện.”
“Được, tôi biết rồi, cám ơn.” Anh cảm ơn với bác sĩ, rồi mới bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tịch Khanh.
Bình thường khi hắn xuất hiện trước mặt anh đều là khí chất bất phàm, người ngoài chớ chạm, nhưng lúc này gò má hắn đỏ lên, môi trắng bệch, trông như hai người khác nhau.
Liếc nhìn bốn phía, anh dứt khoát ngồi ngay xuống mép giường, thấy văn kiện trên giường, vì vậy nói: “Anh ăn một chút rồi ngủ một giấc, rất nhanh sẽ khỏe lại, đã ngã bệnh rồi còn bận tâm công việc.
Tịch gia sản nghiệp lớn như vậy chẳng nhẽ chỉ có một mình anh lo lắng sao?”
Nói xong đứng dậy cầm chén canh đã được đổ ra từ bình giữ nhiệt, bưng tới bên người Tịch Khanh, chìa ra trước mặt hắn: “Trước uống chút canh để dạ dày đỡ trống, sau đó ngủ một giấc.”
Mặc dù Tịch Khanh không có khẩu vị để ăn canh, nhưng vẫn lạnh mặt uống hết.
“Tốt lắm, bây giờ nằm xuống ngủ một giấc, chờ anh tỉnh lại cũng đã khỏi bệnh rồi,” Anh ấn người hắn vào trong chăn, thay hắn tỉ mỉ đắp kín chăn mền.
“Bây giờ cậu phải về sao? ” Tịch Khanh từ trong chăn ló đầu ra, nhìn anh bằng đôi mắt bình tĩnh nhưng hơi ngấn nước, khẽ mím môi.
Rõ ràng trên mặt hắn không chút biểu cảm gì, nhưng anh cảm thấy hắn đang làm nũng, nghĩ đến điều này anh càng thêm choáng váng, nhìn gò má tái nhợt của hắn, anh lắc đầu một cái: “Anh ngủ đi, tôi bây giờ không đi ngay đâu.”
Tịch Khanh nhìn chằm chằm anh mười mấy giây, rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Một lát sau, nghe được tiếng hít thở đều đặn của hắn, anh từ mép giường đứng lên, đi đến ghế salon ngồi xuống xem điện thoại, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu nhìn chai nước.
Hơn một giờ sau, anh phát hiện trán Tịch Khanh toát mồ hôi, tiến lên đặt tay lên trán hắn kiểm tra tình hình, thấy nhiệt độ cơ thể hắn đã bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, anh nói nhỏ với vệ sĩ ngoài cửa: “Nước truyền trong phòng sắp hết, cậu đi kêu bác sĩ đến thay đi.”
Vệ sĩ liếc nhìn trong phòng, thấy ông chủ vẫn đang ngủ, cầm bộ đàm nói với vệ sĩ dưới tầng, kêu bác sĩ lên lầu thay thuốc, rồi nói với anh, “Tối nay đã làm phiền Công Tây tiên sinh.”
Anh biết những vệ sĩ này phòng bị anh, nhưng họ cũng chỉ là làm tròn bổn phận của mình, cho nên anh không tức giận, mà cười nói: “Ông chủ các cậu là bạn của tôi, quan tâm bạn bè thì có chuyện gì phiền toái đâu.”
Nói xong, anh lo lắng hai người nói chuyện sẽ ảnh hưởng tới Tịch Khanh ngủ, cười với đối phương một cái, thấy bác sĩ đi lên, liền xoay người trở về phòng.
Tịch Khanh cảm thấy có người đang chạm vào mu bàn tay mình, chợt mở mắt ra, nhìn thấy bác sĩ, trán hắn liền nhăn lại.
Vào lúc này lòng hắn trở nên mờ mịt, trong chốc lát, thấy anh ngồi ở cuối giường thì trong lòng cũng trấn định lại.
“Anh tỉnh?” Thấy hắn mở mắt ra, anh tiến lên đè tay của hắn lại, “Anh đừng vội cử động, bác sĩ đang rút kim cho anh.”
Bác sĩ rút kim xong, dùng bông đã khử trùng đè lại chỗ vừa rút kim, anh đưa tay thay bác sĩ cầm bông giữ lại chỗ vừa rút kim.
“Nhiệt độ cơ thể anh đã hạ xuống, bây giờ có đói bụng hay không?” anh thấy ánh mắt của hắn chú ý vào tay mình, liền nói, “Sao vậy?”
“Không sao, tối nay cảm ơn cậu.” Hắn cho rằng vừa rồi mình sẽ không ngủ được, nhưng thật không ngờ lại ngủ nhanh như vậy.
“Nếu chúng ta là bạn, anh cũng không cần khách khí với tôi.” Khi chắc chắn chỗ vừa rút kim sẽ không chảy máu, anh lấy bông ra, đứng dậy ném vào thùng rác, “Có muốn ăn cái gì không, để tôi bảo người giúp việc làm.”
Tịch Khanh ngồi dậy, cảm thấy trên người mình có chút dính, vì vậy có chút khó chịu mà vặn vai: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Buổi chiều tôi vội vàng mang bình giữ nhiệt tới, chưa kịp ăn nữa, nếu không thì ăn cùng tôi một chút.” Anh sờ bụng mình một cái, “Nó cũng đang kháng nghị đây.”
Tịch Khanh cong môi nói: “Được.”
Cùng Tịch Khanh ăn bữa tối thanh đạm xong, anh ngồi ở nhà hắn thêm một tiếng nữa, nhìn hắn uống thuốc xong mới đứng dậy đi về.
Tịch Khanh khoác áo khoác đứng ở trên ban công, nhìn xe hơi màu đen ra khỏi cửa biệt thự, đáy mắt toàn là sự dịu dàng.
Nếu như, anh cùng hắn ở chung một chỗ…
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tịch Khanh biến đổi, ngay cả áo khoác rơi xuống cũng không biết.
Hắn tại sao có thể có ý tưởng như vậy?
“Ông chủ, Kiều thiếu đã trở về, tôi để một vệ sĩ lái xe đi theo bảo vệ.” Trưởng nhóm vệ sĩ đi vào trong nhà, nhỏ giọng nói, “Về phần Bạch gia, chuyện họ hợp tác với công ty nước ngoài đã được báo chí đưa tin.”
Hắn đợi nửa ngày, phát hiện ông chủ không có phản ứng, có chút nghi ngờ liếc nhìn ông chủ: “Ông chủ?”
Tịch Khanh quay đầu nhìn hắn một cái, khom người nhặt áo khoác trên mặt đất, xoa trán: “Đã biết.”
Vệ sĩ nhìn thấy biểu tình ủ rũ của ông chủ trong lòng liền khó hiểu, chuyện gì xảy ra vậy, Kiều thiếu trở về có gì không ổn sao?
Sau khi Công Tây Kiều lái xe về nhà, trong lúc chờ đèn giao thông, anh thấy một đứa bé tầm 3, 4 tuổi đang đi về phía giữa đường, mắt thấy đèn đỏ chuẩn bị chuyển sang màu xanh, cũng không thấy có người lớn đến kéo đứa bé đi.
Anh nhíu mày một cái, chẳng lẽ đứa bé này đi lạc?
Nghe phía sau các xe không ngừng nhấn còi, anh đưa tay ra từ cửa xe, làm động tác cho xe phía sau nhìn, để biết tình trạng hiện tại.
Đứa bé đi nửa đường, thấy chung quanh không có ai, bên cạnh còn có không ít ô tô, lập tức bối rối, mấy giây sau bắt đầu khóc lớn.
Anh do dự một chút, mở cửa xe đi xuống, bước nhanh tới chỗ đứa bé đang đứng, ôm đứa bé lên