“Không biết là kiệt tác nào mà gây náo động lớn như cậy”, Bạch Trọng đứng sát bên cạnh Tịch Khanh nhìn đám người, “Tịch tổng tinh thần không tốt sao, chẳng lẽ là đối với những tác phẩm này không có hứng thú?”
Nơi này, nói thế nào cũng khu triển lãm của Hoa Quốc, là một đại diện cho những gia tộc đứng đầu Hoa Quốc, nếu như Tịch Khanh thờ ơ với nước nhà, nói ra thì không được tốt cho lắm.
Tịch Khanh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ngay cả ý định lên tiếng cũng không có.
Tiết Sùng nghe vậy cười lạnh nói: “Bạch tổng là một quý ông, không bằng giải thích cho chúng tôi một chút, không biết bức tranh này có ý nghĩa gì?”
Bạch Trọng gần đây cùng các công ty nước ngoài hợp tác rất thuận lợi, được giới truyền thông cùng mấy người trong Bạch gia thổi phồng, khó tránh khỏi có chút phách lối, bị Tịch Khanh coi thường, lại còn bị Tiết Sùng đột nhiên cướp lời, trong lòng có chút không vui.
Anh ta nghiêng đầu về hướng Tiết Sùng, bên kia có treo một bức tranh cô gái ngồi bên cửa sổ, mặc dù không biết là triều đại nào, nhưng cũng có thể đoán được đó là một tiểu thư quý tộc.
Anh ta nhiều năm chuyên tâm học kinh tế, không tìm hiểu về hội họa làm sao có thể hiểu được hàm ý trong tranh, nhếch mép một cái, thấy Tiết Sùng nhưng cũng không có phản ứng.
“Bức tranh này thật có linh khí,” thấy Bạch Trọng không để ý tới mình, Tiết Sùng cũng không thèm để ý, cậu ta đối với nghệ thuật cũng có chút hứng thú, quay đầu xem bức tranh gần nhất, càng nhìn càng mê mẩn.
Trong lòng cậu ta bỗng xuất hiện một cảm giác u buồn, cứ như bị nhiễm sự u buồn của cô gái trong tranh, cho đến khi những tiếng tách tách vang lên xung quanh mới khiến cậu ta tỉnh lại.
Quay đầu nhìn lại, cách đó mười mấy mét, tựa hồ có người nào bị phóng viên vây quanh, vây thành một vòng lớn, ngay cả bóng người đó cũng không nhìn thấy.
“Họa sĩ xuất hiện!”
“Mau tới chụp cận cảnh!”
Vốn là các phóng viên đang vây quanh khu triển lãm nhưng khi nghe thấy tiếng hô cũng vội vàng chạy tới, các tác phẩm phía trước vốn đang được vây quanh cũng ít đi một nửa so với số người lúc đầu.
Tiết Sùng có chút hiếu kỳ, bức tranh sao lại được chú ý nhiều như vậy?
Đợi sau khi đến gần thấy rõ bức tranh, Tiết Sùng nhất thời lại hít một hơi khí lạnh, bức tranh này… Quá yêu nghiệt!
“Sống bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên tôi trông thấy một bức tranh tráng lệ như vậy, cuộc đời này không còn gì nuối tiếc nữa!” Bên cạnh có một ông lão đã hơn 60 tuổi hai mắt đỏ ửng, đối mặt với các câu hỏi của phóng viên, nghẹn ngào tiếp nhận phỏng vấn, có điều hiển nhiên ông quá kích động, khiến ngay cả câu trả lời cũng không nói rõ ràng.
Tiết Sùng biết ông lão này, là nhà sử học nổi tiếng nhất trong nước, bức tranh này có giá trị thế nào khiến cho vị này thất thố như vậy?
Sau khi tỉ mỉ thưởng thức, Tiết Sùng mặc dù không kích động giống ông lão, nhưng cũng là tâm trạng khó dằn, bức tranh này quá sống động, quá có tính nghiên cứu, giống như họa sĩ này đang ở hiện trường chứng kiến sự việc vậy.
Khó trách lại được hoan nghênh như vậy, ngàn năm trước nhà Tấn là một quốc gia hùng mạnh nhất thế giới về kinh tế và văn hóa, không chỉ có người Hoa Quốc tìm hiểu thời kì đó mà ngay cả người nước ngoài cũng tìm hiểu.
“Bức tranh thật đẹp,” Tịch Khanh đi tới trước bức tranh, ngắm nhìn chốc lát, từ trước đến giờ hắn rất ít khi mở miệng khen, nhưng lần này hắn lại không nhịn được, “Một bức tranh đẹp về yến tiệc cung đình nhà Tấn.”
Thấy Tịch Khanh cũng cảm thấy hứng thú với bức tranh này, Tiết Sùng tỉ mỉ giải thích cho hắn về những khía cạnh tuyệt vời của bức tranh này, cùng với một số sự kiện lịch sử khi nhà Tấn khai quốc.
“Người vẽ bức tranh này, không chỉ có kỹ năng vẽ tốt, mà còn có học thức uyên bác, nếu không thì không thể vẽ ra một bức tranh khiến người nước ngoài chấn động như vậy.” Tiết Sùng đối với tác giả bức tranh này hết sức tò mò, chỉ tiếc vì phía dưới chỉ đề lạc khoản “Cung Kiều Khách.”
Thật giống như tác giả của bức tranh này cùng bức 《 Cung nữ trang điểm》 được mọi người thổi phồng kia là do một người vẽ.
Tịch Khanh ngược lại rất lơ đễnh, hắn chú ý vào chỗ trống trên bức tranh.
Với sự nghiêm cẩn của tác giả này, chỗ này không phải là quên mà là cố ý để trống.
Hắn lại nhìn kỹ bức tranh này một lần, rốt cuộc thấy ở trong góc có chút đầu mối.
Trong góc tranh, hai vị nữ quan xách lồng đèn dẫn một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bông đi về phía trước, chẳng qua là bóng dáng người đàn ông này bị cây cột che đi không ít, chỉ lộ ra nửa bên bóng người, để cho người khác không thấy rõ mặt.
Có lẽ đây chính là người ngồi bàn thứ hai bên phải.
“Cung Kiều Khách…” Tịch Khanh thì thào cái tên này, không tự chủ nghĩ đến Công Tây Kiều, không nhịn được có chút bật cười, có thể nghĩ đến người đó, chắc chắn bây giờ hắn điên rồi.
Lúc này, một cư dân mạng may mắn được tham gia triển lãm đã đăng bức tranh này lên Weibo.
Kim Thiên Trụ: Hội nghị giao lưu lần này thật sự đã tạo lên danh tiếng cho nước ta, toàn bộ phòng triển lãm đều chật kín truyền thông và khách tham quan.
Đáng tiếc tôi vào chậm một chút, không có chen vào được, chưa kịp nhìn tác phẩm,nhưng mà tôi chụp cho mọi người một bức ảnh cho mọi người xem cái gì gọi là tấp nập.
Vị cư dân mạng này đăng lên 3 tấm hình, một tấm là truyền thông vây quanh ai đó, một tấm là những khách tham quan ồ ạt tiến vào phòng triển lãm của Hoa Quốc và cuối cùng là những tác phẩm được treo trong phòng triển lãm.
Những cư dân mạng khác đọc được thì ao ước được giống với cư dân mạng kia, để được đến nơi cao cấp như thế này, sau đó bày tỏ sự cảm kích đối với những họa sĩ đã mang lại sự vẻ vang cho đất nước.
Cuối cùng chính là hy vọng cư dân mạng kia cố gắng chụp cho mọi người tác phẩm được vây xem.
Kim Thiên Trụ: Có thể chụp được hay không thì chưa xác định được, bây giờ bức tranh kia bị các đại biểu và phóng viên bao vây bốn phía.
Ngay cả Tịch gia, người có quan hệ tốt với Kiều thiếu cũng ở đây, tiếc là Kiều thiếu không ở đây, nếu không có thể cùng thần tượng chụp chung.
Một antifan của anh nhảy ra cười haha: Kiều thiếu của các ngươi vào được chắc, anh ta chỉ là nghệ sĩ nhỏ mà cũng muốn vào đây, với thân phận của anh ta thì vào cửa cũng chưa chắc được, cũng đừng nghĩ đến việc ôm đùi Tịch gia.
Kiều fans thấy bình luận này thì rất tức giận, nhưng đây là hội nghị giao lưu quốc tế, bọn họ không muốn anh bị bôi đen, cũng không thể làm gì khác ngoài lý luận mấy câu, cũng không dám cãi vã.
Cũng bởi vì cách cư xử của họ nên người qua đường có cái nhìn tốt đẹp hơn về Kiều fans.
Có điều cư dân mạng tên Kim Thiên Trụ này còn bận xem triển lãm, đăng xong hai bài này liền biến mất.
Nửa giờ sau, vị cư dân mạng này lại xuất hiện lần nữa, nhưng tin anh ta đăng lên thì mọi người không thể hiểu.
Kim Thiên Trụ: A a a a a! ! Muốn chết! Muốn chết! Tôi muốn quỳ xem triển lãm!!!!!
Năm dấu chấm than đủ để thể hiện sự kích động của cư dân mạng này, người xem không khỏi bối rối, đây là đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Hoa Quốc đang làm gì đó vượt mặt các nước khác?
Trong phòng triển lãm, Công Tây Kiều đồng ý lời vẽ tranh tại chỗ theo lời đề nghị của ban tổ chức và sự cân nhắc của phái đoàn Hoa Quốc.
Thật ra thì hội họa truyền thống Hoa Quốc luôn chú ý đến thần cùng vận, ở nơi có nhiều người xem như vậy, vô cùng dễ dàng ảnh hưởng đến việc vẽ tranh.
Nhưng chủ nhà đã có lời mời, phái đoàn Hoa Quốc lại muốn mượn lần này để xưng bá văn hóa truyền thống, vì vậy không thể làm gì khác hơn là để cho anh – người đang nổi tiếng ra sân.
Cũng may phái đoàn Hoa Quốc cũng đã chuẩn bị toàn diện, cho dù là ngay hiện trường vẽ tranh, cũng dùng đồ trong nước chuẩn bị, đối với dụng cụ yêu cầu cực cao, ngay cả tờ giấy cũng không thể qua loa, nước ngoài cung cấp đồ thì chưa chắc có sự chuyên nghiệp này.
Vẽ tranh tại hiện trường, ngoại trừ khảo nghiệm tư chất và tâm lý của họa sĩ, còn chú trọng một thứ, đó là khí phách.
Dù bạn nói, bạn vẽ đẹp đến đâu nhưng nếu tư thế của bạn quái dị, thì máy quay sẽ không quay được nhiều hình ảnh đẹp?
Phải biết hiện trường đã chen đầy phóng viên các nước, một hình ảnh đẹp sẽ mang lại hiệu quả tốt.
Trải giấy xong, anh hướng đến một rừng máy quay cười một tiếng, không nói gì, bắt đầu động bút vẽ.
Các phóng viên ở hiện trường mặc dù không hiểu được ý nghĩa của những bức vẽ truyền thống Hoa Quốc, nhưng họ cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn có dáng vẻ vẽ tranh vô cùng đẹp, giống như là… Giống như là ngọc lan trắng nở rộ, ưu nhã sạch sẽ, khiến cho người ta tinh thần sảng khoái.
Không tới 10 phút, anh hạ bút, ngẩng đầu đối diện với mọi người cười nói, “Hi vọng mọi người sẽ thích.”
Nói xong, anh dùng tay làm ẩm cái bát sứ trắng sáng bên cạnh, vươn tay đến trên giấy, vẩy một cái, mọi người thấy bông hoa đào đang chớm nở trên giấy, đẹp không thể tả.
Trên thực tế thì chiêu này kiếp trước anh học được từ đồng liêu, cũng không phải là kỹ năng uyên thâm gì, chỉ cần chú ý đến độ nặng của bút và mực khi tô là được, sau đó lại phối hợp vẩy nước ở một góc độ, cùng với độ thấm của tờ giấy, là có thể tạo thành “Kỳ tích”.
Hiện trường vẽ tranh có rất nhiều điều kiện hạn chế, nếu muốn vẽ xong một bức tranh, thì tốn rất nhiều thời gian, không bằng dùng cái cách đã thất truyền này, hiệu quả mang lại càng tốt hơn.
Khi nghe được những lời thán phục ở hiện trường, anh biết dùng phương pháp này là đúng rồi, hướng ống kính nở một nụ cười trong sáng, sau đó chính là những tiếng “Tách tách” không ngừng vang lên, nếu như anh không quen với ánh đèn sân khấu, thì dưới loại trạng thái này, nhất định sẽ không mở mắt nổi.
“Đây là…” Ông Hạ cùng mấy vị họa sĩ khác của Hoa Quốc thán phục khi nhìn một màn này, thật lâu sau mới kinh ngạc, “Cái này có phải “Diệu thủ sinh hoa” đã sớm thất truyền hay không?”
Trong sách cổ từng có ghi lại, đầu nhà Tấn từng có một vị chính trị gia, họa sĩ và cũng là nhà tư tưởng nổi tiếng đã làm một cách để cho đóa hoa nở rộ trên giấy.
Chẳng qua là loại kỹ thuật vẽ này đã thất truyền.
Bây giờ đột nhiên bị một người mới hơn 20 tuổi sử dụng, bọn họ kinh ngạc không hề kém hơn so với những người ngoại quốc kia.
“Đáng tiếc a, đáng tiếc a!”