Lễ khai máy《Tu chân》vô cùng long trọng, có thể là do liên quan đến chủ đề quỷ thần linh tinh nên bàn cúng chuẩn bị rất cẩn thận, nào là heo sữa quay, dê quay, gà vịt và một bàn đầy trái cây nhập khẩu.
Giới truyền thông bị chấn động bởi sự đầu tư cho lễ khai máy của đoàn phim, rất nhiều đoàn phim thiếu tài chính nên bày bàn cúng có vài mâm trái cây, một hai con gà con vịt là đã tốt lắm rồi, còn như đoàn《Tu chân》này, biến bầu không khí lễ khai máy thành tế trời, chắc cũng không được bao nhiêu đoàn làm được.
Làm tổng đạo diễn của bộ phim này, đạo diễn Tiêu lên trước thắp nén hương đầu tiên, sau đó là các nhà sản xuất, biên kịch và đội ngũ nhân viên.
Các phóng viên cũng đã quá quen thuộc với thứ tự này, nhưng cho dù là các nhân viên hậu trường tai to mặt lớn đến đâu, đối với bọn họ mà nói, cũng không có nhiều tin tức giá trị, bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với một loạt nghệ sĩ đứng phía sau thôi.
Cũng khó trách bọn họ hưng phấn như thế, những nghệ sĩ đến tham gia lễ khai máy toàn là những nghệ sĩ thực lực có tiếng, nào là tân tiểu hoa đán Mễ Nguyệt, Trần Văn này kia cũng không tính là gì, tiểu thịt tươi Triệu Diệc Côn, Trần Nghệ cũng không đủ nhìn, ngay cả Công Tây Kiều gần đây hot lên khắp cả nước, so với đám ảnh đế ảnh hậu cũng không đáng chú ý.
Đới Ny và Mã Thiến đều đã được giải ảnh hậu.
Đới Ny từng hai lần đoạt giải tạm thời không đề cập đến, Mã Thiến tuy năm nay vừa mới nhận được giải của Vạn Hoa, hơn nữa cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhờ thực lực và danh tiếng của cô, không ít người trong giới phải gọi cô một tiếng “chị”.
Đoàn phim trừ đi hai ảnh hậu, còn có một vị ảnh đế.
Ảnh đế này tên là Quý Ngọc Minh, là một diễn viên phái thực lực, là nam thần đại thúc được phái nữ nữ cả trong và ngoài giới công nhận.
Mấy nghệ sĩ này tùy tiện ném vào bộ điện ảnh nào cũng sẽ làm khuấy động phòng vé, 《Tu chân》 lại có thể tập hợp hết tất cả, có thể thấy được bộ phim điện ảnh do Tịch thị đầu tư hấp dẫn mấy nghệ sĩ này như thế nào.
Tiếng lách tách không ngừng vang lên, các máy ảnh của các hãng truyền thông lớn cũng lần lượt chụp cận cảnh các nghệ sĩ, trong lòng thầm cảm khái, lúc trước nghe nói rất nhiều nghệ sĩ tranh nhau vai diễn của《Tu chân》, bây giờ những người đứng ở đây là toàn là những người có địa vị, có bản lĩnh và có bối cảnh thôi.
“Này, lần này cậu diễn vai gì thế?” Sau khi dâng hương xong, Triệu Diệc Côn không được tự nhiên mà bước đến trước mặt Công Tây Kiều, biểu cảm cũng khá là gượng gạo, rõ ràng là không quen với việc chủ động chào hỏi người khác.
“Chờ lúc quay anh sẽ biết thôi,” Công Tây Kiều đặt ngón trỏ lên trước miệng mình, “Có phóng viên đang đến đây phỏng vấn.”
“Chậc,” Triệu Diệc Côn bĩu môi, nghiêng đầu nhìn thấy thật sự có mấy phóng viên đang đi tới, anh ta đành phải nở nụ cười.
Làm một nghệ sĩ nam đang nổi, trong chốc lát Công Tây Kiều đã bị vây quanh bởi một đám phóng viên, nhưng bởi vì trước khi quay, đạo diễn Tiêu đã ra lệnh, không cho phép nghệ sĩ tiết lộ nội dung kịch bản, cho nên anh đã tung hứng với phóng viên cả buổi trời, nhưng cuối cùng đám phóng viên cũng không nghe ngóng được chút tin tức hữu dụng nào.
Các phóng viên có chút nhụt chí, bây giờ Kiều thiếu càng ngày càng biết tung hứng.
“Đạo diễn Tiêu, trong đoàn nhiều diễn viên tên tuổi như vậy, xin hỏi diễn viên chính là ai?”
“Đến lúc đó mọi người ra rạp xem phim là sẽ biết.”
Các phóng viên nghe thấy câu trả lời này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, tuy trong giới ai cũng biết đạo diễn Tiêu rất thích chơi trò giữ bí mật, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ ý định, vẫn muốn cạy miệng đạo diễn Tiêu, “Xin hỏi, ông có đặc biệt xem trọng nghệ sĩ trẻ tuổi không?”
“Có chứ,” Đạo diễn Tiêu gật đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn đám phóng viên, “Mấy nghệ sĩ trẻ trong đoàn phim của chúng tôi đó, nếu không xem trọng bọn họ, tôi cũng sẽ không chọn bọn họ, mọi người thấy có đúng không?”
Phóng viên bị hành động mèo khen mèo dài đuôi của ông khiến cho nghẹn họng, thế nhưng bọn họ là ai, là phóng viên giải trí không bao giờ biết từ bỏ, cứ hễ có tin tức là bọn họ sẽ đâm đầu vào.
“Lần này Công Tây Kiều tỏa sáng ở hội trao đổi nghệ thuật quốc tế, xin hỏi ông có vì thế mà thêm đất diễn cho cậu ấy không?”
“Kịch bản đã viết xong từ lâu, khó có thể sửa được.
Nhưng cá nhân tôi thật sự tán thưởng tài năng của Công Tây Kiều, rất thích hợp với vai diễn mà tôi dành cho cậu ấy.”
Các phóng viên vừa nghe thấy thế liền phấn chấn lên, đạo diễn Tiêu cuối cùng cũng chủ động nhắc đến vấn đề vai diễn.
“Về phần Công Tây Kiều diễn vai gì…” Đạo diễn Tiêu cười tủm tim nói, “Mọi người ra xem rạp sẽ biết, tôi tin đến lúc đó mọi người sẽ không thất vọng đâu.”
Ha ha, nếu đợi phim chiếu họ mới được biết, vậy thì nói nhiều như thế làm gì?
Tuy các phóng viên không thu được nhiều thông tin hữu dụng lắm, nhưng chỉ cầm danh sách những nghệ sĩ tham gia cũng đủ để họ viết ra thật nhiều tin tức thu hút người đọc rồi.
Mỗi Công Tây Kiều thôi cũng đã có thể viết ra vài bài, chứ đừng nói đến việc ở đây có nhiều nghệ sĩ đang hot như vậy.
Cũng không thể trách các phóng viên lại đặc biệt chú ý đến Công Tây Kiều nhiều như vậy, nếu xét về địa vị trong giới, Công Tây Kiều vẫn còn kém hơn so với vài vị ảnh đế ảnh hậu, nhưng nếu xét về địa vị xã hội, nhìn một lượt cả giới giải trí, còn có ai có thể làm đại diện cho quốc gia tham gia hội trao đổi nghệ thuật quốc tế? Ngay cả những bậc phụ huynh không ủng hộ việc con mình theo đuổi thần tượng cũng hết lời khen Công Tây Kiều, chuyện này mấy nghệ sĩ khác có thể so được sao?
Cho nên tuy vị trí trong giới của Công Tây Kiều chưa đủ nhưng vẫn không cản được anh nổi lên, có đề tài, lại có sự ủng hộ của cả nước, những việc này thôi cũng đủ để truyền thông lôi kéo thêm nhiều ánh mắt đổ dồn vào anh.
Thật ra không chỉ là truyền thông, mà ngay cả đoàn phim 《Tu chân》cũng vô cùng khiêm nhường Công Tây Kiều.
Ai chẳng biết ông chủ đầu tư cho bộ phim này là Tịch Khanh, quan hệ của Tịch Khanh và Công Tây Kiều là thế nào chứ?
Người ta là bạn thân của ông chủ, ảnh đế ảnh hậu trong lời bọn họ cũng không đáng nhắc đến trước mặt Tịch gia.
Sau buổi lễ khai máy, đạo diễn Tiêu bắt đầu thu dọn hiện trường, mời hết tất cả phóng viên ra ngoài.
Chờ đến khi không còn người ngoài nữa, ông mới nói: “Trước khi mọi người vào đoàn đã ký thỏa thuận giữ bí mật.
Mọi người đều là nhân vật lớn trong giới, chút đạo đức nghề nghiệp chắc phải có, thế nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở.
Bây giờ cũng không còn sớm, mọi người hãy về nghỉ ngơi, ngày mai tám giờ sáng tập hợp ở sân bay, tôi hi vọng không ai lấy việc đến muộn để làm cái cớ cho việc từ bỏ vai diễn.”
Công Tây kiều nhìn đạo diễn Tiêu mỉm cười nói ra lời cảnh cáo, trên mặt anh lộ ra ý cười, đạo diễn trong giới có phong cách khác nhau, vị đạo diễn Tiêu này đại khái là người thuộc phái nham hiểm.
Sau khi đạo diễn Tiêu nói xong, các nghệ sĩ mới tốp năm tốp ba lên xe rời đi.
Không biết có phải là do ảnh hưởng từ lời của đạo diễn Tiêu hay không, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc.
Bởi vì phải rời khỏi thủ đô hai tháng, Công Tây Kiều cố tình về nhà ba mẹ ăn cơm tối, sau đó mời đi xe về biệt thự của mình.
Hành lý này kia đã được trợ lý chuẩn bị xong, Công Tây Kiều chỉ cần thu dọn thêm vài bộ quần áo và vật dụng hàng ngày của mình.
Sáng hôm sau, anh vừa thay quần áo xong thì trợ lý đón anh cũng đã tới.
Tuy Công Tây Kiều có ba trợ lý, nhưng vì lý do sắp xếp chuyến bay, chỉ có một trợ lý mới có thể đi cùng chuyến bay với anh, hai trợ lý còn lại phải đợi chuyến sau để đi.
Có lẽ Trần Khoa muốn anh và trợ lý mới nhanh chóng quen thuộc với nhau hơn, cho nên lần này người đi cùng chuyến bay với anh là trợ mới Khương Lũng.
Trong mắt Công Tây Kiều, Khương Lũng lạnh lùng kiệm lời, thân hình cao lớn, thật thà chất phác, thích hợp làm trợ lý.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Lũng, anh liền hiểu ra ngay lý do vì sao cậu ta không làm y tá.
Bệnh viện nào lại muốn có một y tá cao to như thế, không khéo sau khi bệnh nhân nhìn thấy y tá như vậy, ngày hôm sau sẽ đòi chuyển viện ngay, ngày kế tiếp có khi còn được lên báo với nội dung bệnh viện sử dụng bạo lực để uy hϊếp bệnh nhân ấy chứ.
Quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng không hòa hợp lắm, đàn ông vạm vỡ như thế này thật sự không thích hợp làm y tá.
Khương Lũng đã để hành lý vào cốp xe xong, quay lại phòng khách nói: “Kiều thiếu, xin hỏi còn gì cần chuẩn bị nữa không?”
“Hết rồi,” Thấy dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, Công Tây Kiều lắc đầu, ngồi vào xe sau đó trêu chọc nói, “Khương Lũng, với vẻ ngoài và cá tính của cậu, đáng lẽ không nên học Y mà nên học Quân đội mới đúng.”
Cả người Khương Lũng cứng đờ, sau đó nói: “Năm đó sơ xuất để lỡ thời gian ghi danh vào trường Quân đội.”
Vẻ mặt Công Tây Kiều tiếc nuối: “Vậy đúng là đáng tiếc.”
“Thắt dây an toàn vào,” Trần Khoa đang lái xe bất đắc dĩ thở dài, Khương Lũng này kiệm lời, tính cách ngại ngùng, thật tiếc cho gương mặt dữ tợn này.
Lúc Công Tây Kiều đến sân bay, người trong đoàn phim còn chưa đến đủ, anh tiến đến chào hỏi với mọi người một tiếng, sau đó mới tìm một chỗ để ngồi xuống.
“Tiểu Kiều, sao cậu lại ở đây?”
Công Tây Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Tịch Khanh đang đứng cạnh sô pha,