Làm trợ lý của Công Tây Kiều, Hà Bằng biết quan hệ của Công Tây Kiều và Tịch Khanh rất tốt, nhưng quan hệ tốt đến mức nào, Hà Bằng cũng không dám khẳng định.
Xe chạy đến biệt thự của Tịch Khanh, biệt thự của Tịch Khanh rất lớn, sau khi xe chạy vào cổng chính, phải băng qua vườn hoa mới nhìn thấy được tòa nhà bị cây cối che mất.
Bên ngoài tòa nhà lớn này còn có hai vệ sĩ mặc áo sơ mi đen đứng ở cửa, nhìn thấy xe bọn họ chạy đến, hai người đó cũng không hề cử động, nhưng ở con đường nhỏ phía bên kia lại đột nhiên xuất hiện thêm hai vệ sĩ tiến đến mở cửa xe cho họ.
“Anh Công Tây, chào mừng anh đến.”
Hà Bằng để ý thấy trên tai của vệ sĩ có đeo một chiếc tai nghe nhỏ, thân hình cao to, cả người tràn ngập sát khí, nhịn không được mà thầm run rẩy, xem ra bản lĩnh của những vệ sĩ này rất tốt.
“Cảm ơn.” Công Tây Kiều ném áo khoác lên xe, xoay người nhìn thấy biểu cảm của mấy người Hà Bằng hơi không được tự nhiên, vì thế nói, “Mọi người về nghỉ ngơi đi, sáng mai không cần đến đón tôi, đến thẳng nơi quay phim luôn là được.”
“Vâng, Kiều thiếu.” Biết không cần phải theo Công Tây Kiều vào, Hà Bằng thở phào nhẹ nhõm một hơi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó đạp chân ga chạy ra khỏi biệt thự, hoặc có thể gọi là trang viên.
Cho đến tận khi ra khỏi cách cổng chạm khắc của Tịch gia, Hà Bằng mới thở phào: “Vệ sĩ nhà Tịch tổng thật xuất quỷ nhập thần, những người đó đều là những nhân tài chuyên nghiệp.”
Khương Lũng ngồi ở ghế phó lái tai khẽ giật giật, không nói gì.
Cửa phòng khách được đẩy ra, Công Tây Kiều nhìn Tịch Khanh đang bước từ trên tầng xuống, một luồng khí mát từ cửa thổi vào khiến sống lưng anh run rẩy.
“Sắc mặt cậu không được tốt lắm,” Tịch Khanh bước đến trước mặt anh, bảo người giúp việc chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa ấm lên một tí rồi kéo Công Tây Kiều ngồi xuống, “Bị ốm đúng không.”
Công Tây Kiều gật gật đầu: “Hơi bị cảm.” Anh hiểu rất rõ cơ thể mình, thật ra bị cảm cũng không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lại diễn liên tục hai ba tiếng nên cơ thể có chút chịu không nổi.
Một người giúp việc đem hòm thuốc và chăn lông xuống, Tịch Khanh dùng chăn lông ấy đắp lên người Công Tây Kiều, sau đó đưa nhiệt kế cho Công Tây Kiều ngậm vào, “Trưa nay cậu muốn ăn gì, tôi bảo đầu bếp làm cho cậu.”
Công Tây Kiều chỉ chỉ miệng mình, sau đó đưa hai tay ra.
¯_(ツ)_/¯
Tịch Khanh thấy thế gật đầu: “Nếu nhiệt độ của cậu hơi cao, vậy thì phải ăn chút gì đó thanh đạm.” Hắn nghĩ nghĩ, “Muốn xem TV không?”
Khẩu vị của Công Tây Kiều đối với các món ăn không phải là thanh đạm, cho nên nghe thấy trưa nay có thể phải ăn những món thanh đạm, anh nhíu mày, có chút ủy khuất.
Bị vẻ mặt của anh chọc cười, Tịch Khanh đưa điều khiển vào tay anh: “Cậu muốn xem gì thì tự bấm đi.”
Công Tây Kiều mở TV, kênh này đang chiếu bộ《Tiên Sơn Viện 》, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, trên màn hình đang là cảnh anh mặc đồ trắng gϊếŧ địch một cách tàn khốc.
Hồi quay《Tiên Sơn Viện 》, anh cảm thấy diễn xuất lúc đó của mình cũng không tệ lắm, nhưng kể từ khi vào đoàn phim《Tu chân》, anh phát hiện tuy hai bộ này đều mang đề tài là tiên hiệp, nhưng trình độ tổng thể của hai bộ hoàn toàn không cùng cấp bậc với nhau.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc số tiền đầu tư vào bộ《Tu chân》rất lớn.
Anh quay đầu lại nhìn Tịch Khanh, phát hiện Tịch Khanh cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình, dáng vẻ xem rất nghiêm túc.
Công Tây Kiều vội ho một tiếng, lấy nhiệt kế trong miệng ra, “Anh cũng thích bộ này à?”
“Cũng được,” Tịch Khanh nhíu mày, “Chỉ là Trần Liễu An trong đây