Có nhân vật lớn Tịch Khanh ở đây, đạo diễn Tiêu nâng tầm mời khách đi ăn khuya lên một bậc, chỉ tiếc là bây giờ cũng đã khuya, các khách sạn đã đóng cửa gần hết, bọn họ đành phải tìm một quán lẩu mở hai tư giờ để ăn.
Trường hợp nhiều người thì ăn lẩu là hợp lý nhất, nhưng đạo diễn Tiêu vẫn cảm thấy quán này không xứng tầm, sợ Tịch gia cho rằng ông ta keo kiệt.
Làm đạo diễn tai to mặt lớn trong giới, ông ta không thể để boss thế gia này có ấn tượng về ông ta như vậy.
Vào lúc đạo diễn Tiêu đang khó xử, Công Tây Kiều mở miệng: “Thơm quá, hôm nay đạo diễn Tiêu mời khách, chỉ gọi đồ đắt, không gọi đồ rẻ.” “Đúng thế,” Đới Ny là người thông minh, lập tức tiếp lời, “Đến đây đến đây, mau ngồi xuống, không thì đạo diễn Tiêu sẽ hối hận đấy.”
“Bình thường mọi người để tôi mời là được rồi,” Đạo diễn Tiêu cười nói, “Ngồi xuống hết đi, nói nữa tôi đổi ý thật bây giờ.” Nói rồi, ông cười nói với Tịch Khanh, “Tịch tổng, ít quán mở vào ban đêm lắm, thêm nữa mấy người trong đoàn phim rất thích ầm ĩ lắm, anh đừng ghét bỏ nhé.”
“Đạo diễn Tiêu khách sáo rồi,” Tịch Khanh khẽ gật đầu với đạo diễn Tiêu, “Nhiều người ăn lâu mới vui.”
Chờ Tịch Khanh ngồi xuống, tất cả mọi người cũng ngồi xuống theo.
Tịch Khanh ngồi ở vị trí chính, bên trái và phải của hắn là Công Tây Kiều và đạo diễn Tiêu, những người khác cũng theo thứ tự ngồi vào chỗ, còn các nhân viên công tác thì ngồi ở bàn khác.
Gọi đồ ăn xong, bởi vì ngày mai mọi người còn phải làm việc, vì thế thế cũng không đòi uống rượu, sau khi đồ uống được mang lên, đạo diễn Tiêu đứng dậy, nâng cốc nói: “Hôm nay có thể ngồi cũng bàn ăn với Tịch tổng là vinh hạnh của tất cả mọi người ở đây, bây giờ lấy nước ngọt thay thế rượu, tôi xin đại diện cho cả đoàn phim cám ơn anh vì đã hỗ trợ cho đoàn phim.”
Những người khác thấy thế cũng đứng dậy theo, tất cả mọi người đều nâng cốc.
Tịch Khanh thấy Công Tây Kiều bên cạnh cũng đã đứng lên, hắn cũng đứng dậy theo, nói: “Đạo diễn Tiêu khách sáo, mọi người vì thành công của bộ phim mà đã cố gắng rất nhiều, tôi xin nói lời cám ơn với mọi người.” Nói xong, hắn nâng cốc uống sạch đồ uống.
Mọi người thấy Tịch tổng nhã nhặn như thế, trong lòng thầm cảm khái, rốt cuộc là ai nói tính cách của Tịch gia lạnh lùng vô tình vậy, bây giờ xem ra, chỉ là ít nói chút thôi, biểu cảm cũng hơi ít chút thôi, chứ thật ra con người hắn cũng rất được.
Chẳng bao lâu nồi nước dùng đã được mang lên, đồ ăn cũng được dọn lên dần, đủ loại món ăn được bỏ vào nồi, rất nhanh hương thơm mê người đã lan tỏa khắp nơi.
Bận bịu cho đến tận bây giờ, mọi người cũng đã đói bụng lắm rồi, nếu không phải do ngại có Tịch Khanh ở đây, có khi bây giờ đám người ở đây đã gắp liên tục, tranh nhau đồ ăn rồi.
Công Tây Kiều gắp một đũa lá sách bò được nấu trong nồi nước đầy dầu ớt, nóng đến mức anh phải thổi vài hơi, nuốt xong sau đó nhỏ giọng nói với Tịch Khanh, “Hương vị cũng được, nhưng dạ dày anh không tốt, đừng ăn phía có dầu ớt.”
Vì một lần bị cảm, Tịch Khanh bị đau dạ dày, bị Công Tây Kiều biết được dạ dày hắn không tốt, mặc cho Tịch Khanh có bác bỏ cỡ nào cũng không hiệu quả, cho nên chỉ đành cam chịu.
Nghe Công Tây Kiều nói xong, đôi đũa của hắn chuẩn bị vươn tới phía bên nồi dầu ớt bỗng dừng lại, hắn đành gắp một con tôm phía nồi nước trong bỏ vào trong bát.
“Lần trước lúc anh đến tham ban, lẩu vệ sĩ nhà anh nấu có vẻ ngon hơn cái này một chút,” Công Tây Kiều thấy Tịch Khanh ngoan ngoãn nghe lời, Công Tây Kiều gắp hai miếng nấm trong nồi nước dầu ớt bỏ vào bát hắn, ngữ khí như đang khen thưởng hắn, “Có thể ăn một ít.”
Tịch Khanh cong khóe miệng: “Đó là do lâu rồi cậu không ăn nên mới cảm thấy ngon đó.”
“Chắc là vậy,” Công Tây Kiều gật gật đầu, “Nhưng ai bảo anh đến tham ban đúng lúc quá làm gì, tôi được ăn một lẩu ngon như vậy nên sau này những bữa lẩu khác có ngon đến mức nào, tôi cũng cảm thấy bình thường.”
Duyên phận con người kỳ lạ như thế đó, có tốt có xấu thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào bằng được bốn chữ “đúng nơi đúng lúc”.
Ánh mắt Tịch Khanh sáng người, nét tươi cười cũng lộ lên trên mặt: “Cậu thích là được.” Có một số người vừa ăn lẩu, vừa cúi đầu thì thầm, những người ngồi cũng bàn ở đây ai cũng kính sợ thân phận của Tịch Khanh, hơn nữa thân phận trong giới của bọn họ cũng thuộc dạng tai to mặt lớn, cho nên cũng không thể nào không biết xấu hổ mà đi lấy lòng Tịch Khanh được, cho nên chỉ đành cúi đầu giả vờ ăn, nhưng lực chú ý thì không tự chủ được mà dính chặt lên người Tịch Khanh.
Ồ? Tịch tổng gắp thịt viên cho Công Tây Kiều.
Ối, vừa rồi Công Tây Kiều gắp rau cho Tịch tổng, quên đổi đũa dùng chung rồi.
Ái chà chà, con tôm kia thật lớn, tiếc là Tịch gia gắp mắt rồi.
Ơ, lột vỏ tôm xong đưa Công Tây Kiều?
Được rồi được rồi, biết hai người là anh em tốt, nhưng mà có cần phối hợp ăn ý, gắp hết đồ ăn ngon nhanh và chuẩn như vậy không?
Thấy cảnh Công Tây Kiều và Tịch Khanh cạnh nhau, Đới Ny có một loại cảm giác gì đó không thể nói được.
Này không đúng nha, rõ ràng Công Tây Kiều mới là cẩu độc thân, sao cô lại có cảm giác mình lại là người ăn cơm chó thế nhỉ.
“Nhìn gì thế?” Trần Nghệ gắp một miếng nấm đông cô bỏ vào bát cô.
Đới Ny lắc đầu, vẻ mặt thần bí, nói: “Không có gì.” Cô cảm thấy hình như mình biết chuyện gì đó không nên biết rồi.
Chỉ là lúc đang nghĩ thế, Tịch Khanh đang nói chuyện với Công Tây Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Đây là một ánh mắt bình thản, không mang cảm xúc gì cả, nhưng không hiểu vì sao trong lòng Đới Ny có chút run, vội dời tầm mắt không dám nhìn nữa.
Ăn lẩu xong cũng đã qua ngày mới, Công Tây Kiều dưới ánh mắt mọi người mà thản nhiên ngồi lên xe của Tịch Khanh khiến mọi người vô cùng hâm mộ.
Đó là Tịch gia đó, Tịch gia khiến vô số người kính sợ, có thể được làm bạn với nhân vật như này là chuyện vinh hạnh đến mức nào, nhưng vậy mà cũng có nhiều thiếu gia của thế gia không làm được.
“Được rồi, về đi, sáng mai không được đến muộn.” Đạo diễn Tiêu phất tay ý bảo mọi người về nhà.
Nghĩ đến việc ngày mai còn quay phim, đột nhiên mọi người có chút nản, Triệu Diệc Côn thì nghiến răng nghiến lợi, bảo sao Công Tây Kiều chủ động đề nghị ăn khuya, sáng mai tên khôn lỏi này không có cảnh quay.
Bởi vì bị Công Tây Kiều hung hăng chỉnh đốn vài lần cho nên trong lòng Triệu Diệc Côn cũng rõ, Công Tây Kiều là dạng khẩu phật tâm xà, làm gì cũng có mục đích riêng cả.
Nếu người đại diện của anh ta biết, nhất định lại sẽ nói, người trẻ tuổi à, não bổ là bệnh, không được rồi.
Hai ngày nay, nhà Công Tây Kiều không có ai nấu cơm, bị Tịch Khanh giữ lại ở nhà mình, nhân cơ hội này để tìm hiểu nhau rõ hơn.
Công Tây Kiều cũng không từ chối, cho nên sau khi ăn lẩu, hai người trực tiếp quay về biệt thự Tịch gia.
Cởi bộ quần áo ám mùi lẩu, Công Tây Kiều tắm rửa xong mới phát hiện chỗ mình bị treo lên khi diễn đã bị bầm tím, ấn nhẹ có chút đau.
Anh ngồi trên giường, dùng khăn lau tóc, bỗng cảm giác có chút lạnh, quay đầu mới phát hiện cửa ban công chưa đóng, gió đêm đang thổi vào.
Mặc đồ ngủ ngay ngắn, anh đứng dậy bước ra ngoài ban công, nhìn cảnh đêm ở trang viên của Tịch gia, nhịn không được mà nghĩ, Tịch Khanh sống một mình trong trang viên lớn như vậy có gì vui? Bảo sao khiến người ta cảm giác biệt thự có chút lạnh lẽo, hơn nữa còn thiếu hơi người.
Trang viên này thoạt nhìn xa hoa, yên tĩnh, thanh bình.
Nhưng Công Tây Kiều biết rằng nơi này từ trong ra ngoài đều được theo dõi chặt chẽ, ngay cả vệ sĩ cũng không phải là người bình thường.
Thế gia truyền thừa nhiều năm, đương nhiên cất giữ nhiều đồ gia truyền quý giá, giá trị con người của chủ nhân nơi đây cũng không tầm thường, cũng khó trách sao lại cẩn thận như vậy.
Như nhà Công Tây bọn họ, nhiều lắm thì cũng chỉ ở một khu biệt thự độc lập cao cấp, điều kiện an ninh tốt, kể ra cũng khiến nhiều người hâm mộ và ghen tị.
Nhưng cái này đem so với một thế gia chân chính, hẳn là bị bỏ xa cả mười tám con phố, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Đang suy nghĩ về vinh quang và khó khăn của các thế gia, đột nhiên anh nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, quay đầu thì phát hiện Tịch Khanh xuất hiện ở ban công phòng bên cạnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một lát, Công Tây Kiều bật cười.
“Còn chưa ngủ à?” Công Tây Kiều tựa vào ban công, dáng vẻ lười nhác, không còn tí hình tượng nào, ngáp một cái, nói, “Trang viên này là tổ tiên anh truyền lại à?”
Tịch Khanh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn trang viên: “Đã truyền được vài đời, nhưng phía trong nhà thì đã được sửa chữa lại.”
Nghe thấy giọng hắn tựa như là không có nhiều tình cảm đối với trang viên này, Công Tây Kiều cũng không tiếp tục hỏi mấy chuyện sinh sống của Tịch gia nữa.
Cho dù là thời thế thay đổi, nhiều gia tộc cũng vì loạn lạc mà dần dần xuống dốc, nhưng cơ nghiệp của bọn họ thì cũng không thể nào đem ra so sánh với các gia đình bình thường được.
Nghe nói vì muốn nghiên cứu về lịch sử cổ đại, quốc gia còn từng cử người đến từng thế gia mượn tư liệu truyền lại để đọc, có thể thấy được các thế gia này lâu đời thế nào.
Đời trước, xuất thân của anh chỉ là dân thường, chưa từng thấy qua các vật phẩm quý hiếm, nhưng bởi vì sau này có quyền thế rồi, anh lại được nhận khá nhiều sách cổ, đồ cổ, thi họa quý giá từ các thế gia đang suy tàn.
Chỉ tiếc là dù có quý giá đến đâu, cũng chỉ là khi sinh không có được, khi chết cũng không thể mang theo.
Đời trước anh không vợ không con, cũng không biết sau đó những thứ đó sẽ được cống nạp vào triều đình hay là được chôn cùng anh.
Cũng bởi vì như thế khiến anh hiểu được một đạo lý, đừng lãng phí những ngày tháng tốt đẹp, hãy hài lòng với cuộc sống hiện tại, đời người rất ngắn, ai biết được ngày nào mình sẽ phải nhắm mắt đây.
“Cũng khá đẹp,” Công Tây Kiều cười cười với Tịch Khanh, “Tịch gia không hổ là thế gia.”
“Đến thời đại này rồi, thế gia thì sao, người thường thì sao,” Tịch Khanh cúi đầu nhìn trang viên trống trải, “Bây giờ những thứ như thế gia này kia cũng không cần thiết nữa