Chương 7: Rating
Sau khi chương trình bắt đầu, đi lên sân khấu đầu tiên chính là Trương đạo cùng nam nữ diễn viên chính, Công Tây Kiều ngồi ở hậu trường nghe các nhóm fan la hét, vẻ mặt bình tĩnh uống nước, sau đó tiếp tục cúi đầu nghịch di động, không nhìn ra nửa điểm khẩn trương khi lần đầu tiên lên sân khấu.
Qua khoảng hai mươi phút, có nhân viên công tác nhắc nhở y chuẩn bị, y đưa di động cho Hà Bằng bên cạnh, nói cảm ơn với nhân viên nọ, đứng dậy đi đến phía sau lối lên sân khấu, chờ chuẩn bị đi lên.
“Bây giờ chúng ta cùng nhau chào đón Hứa Thụy Hằng quý khí cùng suất khí nào!”
Sân khấu vang lên một trận vỗ tay không tính là đặc biệt nhiệt liệt, nhưng khi Công Tây Kiều xuất hiện, tiếng vỗ tay quỷ dị ngừng một chút, sau đó là một trận la hét vang lên, tiếng vỗ tay như thủy triều cũng nhiệt liệt hẳn lên.
“Quá đẹp trai rồi,” nữ MC ôm mặt hoa si, “Soái ca, cậu có thiếu bạn gái không, kiểu biết ăn biết uống, biết làm MC, biết đọc biết viết ấy?”
Công Tây Kiều mỉm cười với nữ MC: “Chị Tuyết xinh đẹp như vậy, em sợ nói một câu không có, ra ngoài sẽ bị người trùm bao tải mất, chị cứ coi như em đã có bạn gái đi.
”
Tuy chỉ là một câu trêu chọc, nhưng ở trong mắt Lưu Tuyết, tướng mạo của Công Tây Kiều quả thật xuất chúng, thắt lưng kia, chân kia, rắm kia …… Khụ khụ, cô bị nụ cười của đối phương xém xíu nữa là làm cho hoa mắt, lập tức liền bày ra một tư thế đại lực sĩ: “Không có việc gì, chị Tuyết đây khí lực lớn, không cần sợ người khác trùm bao tải, chị bảo kê cho cậu.
”
“Tém tém lại chút, người ta vốn là tiểu thịt tươi, trâu già như cô vẫn nên bỏ qua cậu ấy đi,” nam MC La Tranh làm bộ đẩy Lưu Tuyết một cái, sau đó đi đến bên cạnh Công Tây Kiều giới thiệu với khán giả: “Soái ca, đừng để ý tới cái người thần kinh kia, cậu hãy giới thiệu mình với khán giả ở đây cũng như khán giả đang xem TV đi nào.
”
“Xin chào mọi người, tôi là Công Tây Kiều, họ Công Tây tên Kiều, diễn vai Hứa Thụy Hằng, hy vọng mọi người sẽ thích nhân vật kia,” một lời tự giới thiệu không quá xuất sắc kết hợp với một nụ cười ngượng ngùng, thiếu chút nữa khiến cho khán giả nữ hét ra tiếng, tiểu thịt tươi tươi non ngượng ngùng, nhìn thôi cũng rất ngon miệng đó biết không.
Đạo diễn ghi hình cũng thật không ngờ Công Tây Kiều lên sân khấu sẽ có hiệu quả tốt như vậy, vì thế liền làm một thủ thế với La Tranh, ý bảo trong thời gian kế tiếp, có thể gia tăng độ tham dự của Công Tây Kiều.
Tuy rằng trên mặt Chu Hoài Sinh nở nụ cười nhìn MC cùng Công Tây Kiều trêu chọc lẫn nhau, nhưng trong lòng lại ngũ vị trần tạp, giống như là làm đổ một bình rượu mạnh, hận không thể phun hết hỏa khí trong lòng ra.
Lần này khán giả tới xem phần lớn đều là fan của hắn cùng Trần Văn, hiện tại những fan đó lại bày ra bộ dáng hoa si với Công Tây Kiều, Công Tây Kiều đúng thật là có thủ đoạn thu hút fan mà.
Chương trình đi đến một nửa, vốn dĩ sẽ ghi hình theo quy trình là để nam nữ chính cùng nhau biểu diễn một đoạn kịch ngắn, nhưng bởi vì đạo diễn nửa đường cải biến chủ ý, biến thành tình tiết hai nam tranh một nữ, khiến Công Tây Kiều, Trần Văn, Chu Hoài Sinh cùng tiến lên sân khấu.
Chu Hoài Sinh vốn có ý đè ép Công Tây Kiều xuống, nào biết Trần Văn căn bản không phối hợp, thậm chí còn giúp Công Tây Kiều biến đoạn kịch này thành một câu chuyện hài, khiến khán giả cười ha ha, vỗ tay liên tục.
“Đại phu nhân, mau rót nước cho bổn vương; nhị phu nhân, mau bóp vai cho ta, làm không khéo coi chừng bổn vương hưu các người đấy.
” Trần Văn uy vũ khí phách ngồi ở trên ghế, hướng Chu Hoài Sinh cùng Công Tây Kiều ngoắc tay.
“Vâng, thưa nữ vương đại nhân,” Công Tây Kiều lập tức biến thành một nam phi yêu mị mê hoặc sống động, không khí cũng được nâng lên.
So với Trần Văn và Công Tây Kiều, Chu Hoài Sinh có vẻ cứng ngắc hơn rất nhiều, căn bản không bỏ xuống được hình tượng đoan chính, nhưng phần lớn khán giả đều bị Trần Văn cùng Công Tây Kiều chọc cười, cũng không chú ý tới hắn không thích hợp.
Ghi hình chấm dứt, sau khi mọi người lần lượt rời đi, người đại diện của Trần Văn tức giận nói: “Cùng lắm chỉ là một tiểu sinh [1] ở tuyến 2, 3 mà cứ tưởng mình là đại bài ấy, dám cùng người của công ty chúng ta tranh đại ngôn, còn non lắm.
” Trên tay hắn có ba nghệ sĩ, trong đó có một nghệ sĩ thiếu chút nữa là bị Chu Hoài Sinh đoạt đại ngôn, cho nên tuy rằng trên mặt nhìn như hòa khí, nhưng trong lòng đã nghẹn một bụng.
[1] Tiểu sinh: chỉ nam diễn viên trẻ
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.
wordpress.
com/.
Trần Văn híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi, gần đây cơ hồ mỗi ngày đều phải đuổi theo lịch trình, căn bản ngủ không đủ, nghe được người đại diện oán giận, có chút không kiên nhẫn: “Nếu như mình không chịu thua kém, ai cũng đoạt không được, bản lĩnh không bằng người, đó cũng là xứng đáng.
”
Người đại diện nghe giọng nói của cô không đúng, dừng lải nhải oán giận, cẩn thận nhìn cô: “Em bị làm sao thế?”
“Không có việc gì,” ý thức được ngữ khí của mình hơi quá, Trần Văn mở mắt ra, miễn cưỡng ngồi thẳng lên, “Chuyện của Diệc Côn em đã nghe nói qua, lần này hắn có thể giữ được đại ngôn, anh cũng tốn không ít khí lực, nhưng nếu hắn vẫn giống như bây giờ, không có việc gì lại đi uống rượu đánh người, có mười người như anh cũng không che chở được hắn.
”
Người đại diện cười khổ, hắn cũng biết gặp phải nghệ sĩ như Triệu Diệc Côn là hắn xui xẻo, nhưng người ta là con trai ruột của đại cổ đông, hắn có thể nói gì đây?
“Hiện tại trước đừng động vào chuyện của Diệc Côn, bây giờ sự nghiệp của em đang trong thời kỳ phát triển, Chu Hoài Sinh lòng dạ hẹp hòi, sách lược tuyên truyền của chúng ta phải sửa lại, nếu không sau này xảy ra chuyện, em sẽ bị liên lụy mất.
”
Bản thân Trần Văn cũng không phải thật sự thích Chu Hoài Sinh, cô không phản đối đề nghị của người đại diện: “Em cảm thấy Công Tây Kiều có tiềm năng đại hồng, hiện tại cùng y giao hảo, sau này chờ y công thành danh toại càng có giá trị hơn.
”
“Em là đang nói cái người thay thế Lương Đông diễn vai nam 3 kia sao?” Ấn tượng của người đại diện đối với Công Tây Kiều vốn chỉ có hai điểm là đẹp trai cùng có tiền, “Hình như y không phải là dân chính quy sinh, có gì đặc biệt khiến em xem trọng y thế?”
“Tướng mạo tốt, diễn xuất tốt, trong nhà có bối cảnh, người như vậy chỉ cần tìm được một cơ hội thích hợp, lập tức sẽ nhất phi trùng thiên (một bước vọt lên trời),” Trần Văn nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn tòa nhà đài truyền hình Hồng Quang to lớn, “Mà người như y, cái