《Tu chân》vẫn chưa quay xong mà đã nhận được rất nhiều sự chú ý, lại thêm việc thông tin Công Tây Kiều diễn vai chính bị lộ ra, cho nên không ít phóng viên tìm đến anh.
Nhờ có Công Tây Kiều mà giải trí Sâm Hòa ngày càng nổi danh trong giới, bọn họ vui đến mức thiếu điều muốn xem Công Tây Kiều là quý nhân luôn.
Bình thường cuộc họp hàng quý, nghệ sĩ có bận đến đâu cũng phải sắp xếp thời gian để tham gia.
Công Tây Kiều lại không muốn mình trở nên đặc biệt, cho nên dù Hướng Hoành bảo anh không cần đến trình diện nhưng anh vẫn chạy đến công ty sau khi quay xong phần của mình.
Phòng họp của Sâm Hòa dư sức cho mấy trăm người ngồi, công ty xếp chỗ cho anh ngồi ở hàng thứ nhất, chỗ ngồi của Trần Khoa là bên cạnh anh, điều này cũng đủ thể hiện cả công ty coi trọng anh thế nào.
Đương nhiên, cấp cao của công ty đối xử thận trọng với anh như vậy, một nửa là vì thân phận của Công Tây Kiều, một nửa còn lại lại muốn lấy lòng nhân vật lớn Tịch Khanh.
Mọi người đều biết, gia chủ tiền nhiệm của Bạch gia tùy hứng làm bậy, ảnh hưởng lớn đến gia tộc, còn khiến cấp cao của ngành bất mãn, cho nên đã mất đi tư cách đứng ngang hàng với Tịch Khanh.
Bây giờ tất cả các thế gia đều lấy Tịch thị làm chủ, thân phận của gia chủ Tịch Khanh cao quý bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Mà Công Tây Kiều được Tịch Khanh công nhận là bạn tốt, đương nhiên không thể xem xét dựa trên địa vị trong giới rồi.
Các nghệ sĩ trong công ty cũng hiểu rõ chuyện này, cho nên không hề có chút ý kiến nào với việc đối xử đặc biệt như thế với Công Tây Kiều, thậm chí còn có nhiều người đi đến lấy lòng anh, nhân cơ hội xin chụp ảnh chung rồi đăng Weibo, dựa vào độ nổi tiếng để tăng độ nhận diện công chúng của mình lên.
Tuy Công Tây Kiều hiểu rõ mục đích của những nghệ sĩ này, nhưng anh không hề cảm thấy phản cảm, ngược lại còn tươi cười phối hợp với bọn họ để chụp ảnh.
Dù sao mấy nghệ sĩ này cũng là nghệ sĩ của công ty, lại chưa từng đắc tội anh, có thể giúp đỡ được gì thì giúp.
Đối với những người mới trong công ty mà nói, mỗi lần đối mặt với người cấp bậc cao như Công Tây Kiều, trong lòng họ ít nhiều gì cũng cảm thấy căng thẳng và kính sợ, cho nên khi Công Tây Kiều mỉm cười phối hợp chụp ảnh với bọn họ, những tân binh trong giới giải trí này đều nảy ra một loại suy nghĩ, nhân vật Kiều thiếu này rất tốt bụng.
Rất nhanh chóng người cũng đến đủ, với tư cách là ông chủ, đầu tiên Hướng Hoành nói qua một lượt về văn hóa của công ty và các dự định hợp tác trong tương lai, khiến cho mấy người mới trở nên bối rối, rồi mới bắt đầu nói vào chủ đề chính.
Cũng không lạ khi tâm trạng Hướng Hoành tốt như vậy, ai bảo bây giờ Sâm Hoành đang trên đà phát triển tốt quá làm gì, ngay cả Hoàn Tinh còn muốn hợp tác với anh ta, tranh thủ giành lấy cục diện cả hai bên cùng có lợi.
Là công ty giải trí lớn nhất trong giới, từ trước đến nay Hoàn Tinh luôn là dạng mắt cao hơn đầu, mấy công ty hạng hai như Sâm Hòa chẳng đáng để liếc mắt, bây giớ lại đưa ra đề nghị hợp tác, sao không vui cho được.
Nghĩ thế, ánh mắt Hướng Hoành nhìn Công Tây Kiều lại càng trở nên ôn hòa hơn, việc ký hợp đồng với Công Tây Kiều quả thật là một quyết định sáng suốt.
Sau khi kết thúc cuộc họp, tầng dưới của công ty có chuẩn bị một bữa tiệc buffet, Công Tây Kiều và Trần Khoa không có mấy hứng thú với tiệc buffet này, nhưng để tránh phiền phức, hai người vẫn theo những người khác tham dự.
“Tiểu Kiều,” Từ Siêu bê một cái đĩa đến bên cạnh Công Tây Kiều, vừa chọn thức ăn, vừa nói, “Dạo này không thấy cậu lên game nhiều, trong đoàn phim bận lắm hả?”
“Cũng không hẳn,” Công Tây Kiều ngáp một cái, “Ngoài mấy ngày nghỉ ra, gần đây tôi hay tăng ca để quay, vì không muốn mấy người trong đoàn phim oán giận, tôi còn phải mời họ đi ăn, đi uống không ít.”
“Vậy thì cậu cũng liều mạng quá rồi,” Từ Siêu biết đoàn phim《Tu chân》yêu cầu nghệ sĩ giữ bí mật cho nên cũng không hỏi chuyện trong đoàn phim, ngược lại còn khuyên Công Tây Kiều phải chú ý sức khỏe.
“Tôi sẽ chú ý, đừng lo.” Công Tây Kiều lấy một vài món bỏ vào đĩa mình rồi đi tìm một cái bàn để ngồi xuống, chẳng bao lâu Mễ Nguyệt cũng đến đây, sau khi ba người chiếm lấy một cái bàn tròn, mặc dù các nghệ sĩ khác định đến lấy lòng, nhưng ngại có nhiều người như thế, cũng không dám đi đến.
“Nghe nói gần đây anh tham gia một bộ phim truyền hình ăn khách à?” Mễ Nguyệt đang trong chế độ ăn uống điều độ, cho nên trên đĩa ngoài vài món rau, vài món xà lách, cũng chỉ có vài miếng hoa quả.
“Ừ,” Từ Siêu gật đầu, “Không khí trong đoàn phim kia cũng không tệ.”
Mễ Nguyệt gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại trong góc một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Tiểu Kiều, cậu có nghe nói chưa?”
“Nghe nói gì?” Công Tây Kiều cảm thấy thịt bò này được nấu có chút quá chín, tay nghề không bằng đầu bếp của Tịch gia.
“Trong công ty chúng ta có nghệ sĩ… với người mới lên của Bạch gia, khụ khụ,” Nói đến đây, Mễ Nguyệt cố ý nhắc nhở một câu, “Quan hệ giữa Bạch gia và Tịch gia không tốt lắm, em chú ý đừng để nghệ sĩ kia tính kế.”
Công Tây Kiều bật cười, cho dù trong công ty thật sự có nghệ sĩ được Bạch Kỳ bao dưỡng, nghệ sĩ này cũng sẽ không ngốc đến mức chạy đến kiếm chuyện với anh, việc này đối với người kia cũng không có ích lợi gì.
Trừ phi người kia không thuận mắt anh, có Bạch Kỳ làm chỗ dựa nên muốn trả thù anh.
Chỉ là trong Sâm Hòa chẳng có bao nhiêu nghệ sĩ quá thân thuộc với anh, càng không nói đến việc thật sự có kẻ thù hay không.
“Người Bạch Kỳ coi trọng trong công ty chúng ta là ai?” Từ Siêu buột miệng hỏi một câu.
“Tôi nói này, hai người cũng quá mặc kệ sự đời rồi, trong công ty đã đồn ầm khắp nơi,” Giọng của Mễ Nguyệt lại càng nhỏ hơn nữa, “Nửa tháng trước, Lâm Khang giành được vai chính của một bộ phim điện ảnh, hai người nghĩ vai diễn đó từ đâu mà có?”
“Lâm Khang?” Bình thường Công Tây Kiều cũng không quan tâm lắm đến mấy việc này, đột nhiên nghe thế có chút kinh ngạc, Lâm Khang kia nhìn có vẻ là một người lạnh lùng, sao có thể sẵn lòng bị bao dưỡng, “Anh ta, sao có thể?”
“Ai biết được sao lại thế, nghe nói vai diễn của cậu ta trong bộ điện ảnh này vốn là của Lương Vũ Mạnh, nhưng vì Lương Vũ Mạnh bị thương cho nên hai bên phải hủy hợp đồng, kết quả kéo dài đến bây giờ mới quay được.” Mễ Nguyệt không thích cũng không ghét gì Lâm Khang, chỉ là lo lắng anh ta có thể dựa vào Bạch gia mà gây chuyện với anh nên mới nhắc nhở một câu.
“Cô nói là bộ《Giải mộng》kia sao?” Từ Siêu nhíu mày, tuy anh ta cũng không quá thích Lương Vũ Mạnh, nhưng theo góc dộ khách quan mà nói, Lương Vũ Mạnh hợp với vai chính của《Giải mộng》hơn.
Từ sau khi《Quốc nghiệp》được chiếu, Lương Vũ Mạnh bị người ta bôi đen, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của khán giả, bây giờ nghe thấy bộ phim vốn được đo ni đóng giày cho Lương Vũ Mạnh bây giờ lại đổi thành một Lâm Khang chẳng có danh tiếng gì, ngữ khí có chút tế nhị mà nói: “Xem ra Lâm Khang cũng không thanh cao đến vậy.”
Công Tây Kiều không quá rõ Lâm Khang cho nên lựa chọn im lặng, vừa nãy lúc Lâm Khang đến khu đồ tráng miệng, anh nhịn không được mà nhìn anh ta, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ.
Loại cảm giác này đã có ngay từ khi lần đầu anh gặp mặt Lâm Khang ở công ty, ngay cả anh cũng không để tâm lắm đến chuyện này.
Lúc ở khu tráng miệng, một nghệ sĩ nữ xoay người vô tình đụng phải Lâm Khang, sau khi đối phương giải thích, Lâm Khang cũng không nói gì, chỉ mím môi.
Công Tây Kiều chú ý thấy hành động của anh ta, hơi sửng sốt, cau mày lại.
“Cậu sao thế?” Từ Siêu thấy vẻ mặt của Công Tây Kiều có chút không đúng, đưa tay vỗ vỗ vai anh, “Yên tâm, Bạch gia kia không