Vừa Gặp Đã Thương (Nhất Niệm Sơ Kiến)

Nụ Hôn Nóng Bỏng


trước sau

Lúc này, hai người đang chụp cảnh nằm ngửa ôm nhau một cách thân mật, Tô Tinh Dã dựa vào Thẩm Vọng Tân, nửa người của cô đè hờ trên người anh, cô lo mình sẽ đè lên anh nên dùng khuỷu tay của mình để chống đỡ. Trần Tuấn chú ý tới động tác của cô bèn ngẩng đầu lên nói: “Tinh Dã, cô dựa vào người cậu ấy đi, cái thân hình nhỏ nhắn này của cô không thể đè chết anh ấy đâu, không cần phải đau lòng như vậy.”

Câu nói sau cùng của Trần Tuấn hoàn toàn là buột miệng thốt ra bởi vì trước đó hai người họ chụp quá thuận lợi, tất cả cử chỉ lẫn biểu cảm đều thích hợp, ông biết CP này rất nổi nhưng kiểu CP thế này hoặc ít hoặc nhiều đều bao gồm cả thành phần sao tác trong đó, bây giờ buổi chụp hình của hai người diễn ra suôn sẻ như vậy có thể chứng minh rằng giữa hai người không có gì cả nhưng trong cuộc sống riêng thì họ lại có một mối quan hệ thân thiết hơn cả bạn bè. Thế nhưng càng chụp ông càng cảm thấy không bình thường, dù sao ông cũng từng học nhiếp ảnh nên có thể nói là ông hiểu rất rõ về biểu cảm dù là nhỏ nhất, chỉ cần nhìn những biểu cảm trong lúc lơ đãng của hai người cũng biết chắc chắn giữa hai người họ là quan hệ CP và đó cũng là lý do vì sao ông lại nói những lời đó.

Sau khi Trần Tuấn nói ra lời đó, các nhân viên công tác xung quanh đều không khỏi nở nụ cười, tuy tiếng không lớn nhưng không đến mức không nghe được. Vải quần áo mùa hè vốn mỏng manh, hơn nữa lúc chụp cảnh này, Thẩm Vọng Tân đã cởi áo khoác ngoài ra nên trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi màu trắng, sau khi Tô Tinh Dã hoàn toàn thả lỏng, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ trên da đối phương, mà trong nháy mắt sắc mặt của Thẩm Vọng Tân trở nên kỳ lạ, khuỷu tay chống cơ thể ở phía sau bị ống tay áo che khuất hơi dùng sức, vành tai nóng đến đỏ bừng.

Vì thế, cô nhìn về phía Thẩm Vọng Tân theo bản năng, khi nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm, trái tim lập tức đập “Thình thịch ——”, ánh mắt thoáng tránh né, mơ hồ mang theo một chút e lệ, vẻ mặt như vậy xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp khiến yết hầu Thẩm Vọng Tân không khỏi chuyển động lên xuống, anh nói giọng chỉ đủ để hai người có thể nghe thấy: “Thẹn thùng à?”

Tiểu Thuần đứng bên ngoài muốn bốc khói: “Người nhà cô nói gì vậy?”

Đường Viên liếc nhìn cô: “Còn có thể là gì ngoài mấy lời thủ thỉ giữa các đôi tình nhân chứ?”

Tiểu Thuần hung hăng trừng mắt liếc cô: “CP chó.”

Đã rất lâu rồi Trần Tuấn không cảm thấy có hứng chụp đến vậy, vừa chụp vừa hô: “Đứng sát vào một chút, gần lại chút nữa đi.”

Lúc này, Tô Tinh Dã đã hoàn toàn dán vào người Thẩm Vọng Tân, bên eo là bàn tay ấm áp của anh, ánh mắt của cô dừng ở viền tai anh, đúng lúc nghe thấy giọng nói của nhiếp ảnh gia ở bên ngoài, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì mà lại nhích đến gần, ỷ vào góc độ camera không chụp được mà nhẹ nhàng áp môi lên vành tai anh.

Lúc chạm vào, đầu óc Tô Tinh Dã trống rỗng, thậm chí cô cũng không biết sao mình lại làm chuyện như vậy, giống như không kiểm soát được, cô căng thẳng đến mức không tự chủ được mà mím môi nên vô tình cọ vào vành tai anh. Giây tiếp theo, cô cảm thấy bàn tay sau lưng như tăng thêm sức lực, năm ngón tay thon dài dùng sức ấn vào lưng cô, trong nháy mắt môi không tự chủ được mà dán chặt hơn.

Trần Tuấn ở bên kia đang chụp vô cùng hăng say, nếu không phải giữa chừng được nhân viên công tác nhắc nhở đã đến thời gian nghỉ ngơi thì ông thật sự không tính cho bọn họ nghỉ. Sau khi tiếng “nghỉ ngơi” vang lên, bấy giờ Tô Tinh Dã mới có phản ứng lại, cô lập tức nhích ra khỏi vành tai anh, môi mơ hồ nóng lên: “Em......”

Thẩm Vọng Tân vẫn chống nửa người như cũ, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô với vẻ sâu xa: “Em cái gì?”

Tô Tinh Dã còn chưa lên tiếng thì ở bên kia, Tiểu Thuần thấy hai người vẫn đang dựa vào nhau thì lạch bạch chạy đến, vừa đỡ cô dậy vừa quan tâm hỏi: “Có phải chân chị bị tê rồi không?”

Đường Viên ở phía sau đi đến, bất đắc dĩ đảo mắt một cái, dù chân bị tê thì cũng phải là chân của anh Thẩm chứ vì anh Thẩm mới là người bị đè mà? Nghĩ gì thế này? Sao cứ cảm thấy như đang cay thế?!!

Sau khi Tô Tinh Dã được Tiểu Thuần đỡ dậy thì Thẩm Vọng Tân cũng đứng lên theo.

Tô Tinh Dã vê mép váy, nói: “Em...... Em đi vệ sinh trước đây.” Nói xong lập tức xoay người rời khỏi studio.

Đường Viên nhìn thoáng qua Tiểu Thuần, người có thể đi với tốc độ này thật sự bị tê chân sao? Rõ ràng là đôi tình nhân nhỏ người ta không muốn đứng lên mà?

Đường Viên nhìn thoáng qua Thẩm Vọng Tân, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Thuần muốn cùng đi ra ngoài, đưa tay kéo cô ấy lại: “Cô đi Starbucks với tôi đi.”

Tiểu Thuần bị cô kéo đi: “Đi Starbucks làm gì?

“Đi làm một trợ lý đủ tiêu chuẩn, cô thấy sao?”

***

Lúc này, Tô Tinh Dã đang đứng trước bồn rửa tay của nhà vệ sinh, cô nhìn mình trong gương, hai má và vành tai vẫn còn đỏ ửng, cô đột nhiên cảm thấy ban nãy lá gan của mình thật lớn, vậy mà lại dám chiếm tiện nghi anh ở nơi công cộng. Chỉ là cô lại nghĩ, cũng không thể nói là cô chiếm tiện nghi được vì nói thế nào cô cũng là bạn gái của anh mà, thế nên dẫu có chạm vào vành tai của bạn trai như thế cũng đâu thể xem là chiếm tiện nghi được?

Vừa nghĩ như vậy, cảm giác chột dạ và khẩn trương lập tức biến mất không ít. Cô giơ tay vỗ nhẹ hai má, sửa sang lại quần áo một chút rồi mới đi ra ngoài, nhưng
vừa bước ra cô đã thấy Thẩm Vọng Tân đang dựa người vào tường ở trước mặt. Sau khi nghe thấy tiếng động, Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt hai người chạm vào nhau, vất vả lắm mới an ủi được bản thân, nào ngờ trong nháy mắt lập tức đổ vỡ: “Sao anh……”

Cô còn chưa hỏi xong, Thẩm Vọng Tân đột nhiên đứng thẳng người đi nhanh về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đến cửa cầu thang cách đó không xa. Sau khi vào trong anh lấy tay đóng cửa lại rồi dứt khoát đè cô lên vách tường, một nụ hôn nóng rực lập tức dán xuống.

Tô Tinh Dã hoàn toàn không phản ứng kịp, môi bị anh mạnh mẽ cạy ra, chiếc lưỡi nóng ẩm ướt mạnh mẽ lấp kín từng ngóc ngách, không ngừng cọ xát và mút vào, hô hấp hai người dây dưa nặng nề, Tô Tinh Dã bị hôn đến mức gần như không đứng vững gót chân, cả người không thể kiểm soát mà dựa vào người anh, mà bàn tay mạnh mẽ trời sinh của anh cũng dùng sức giam chặt vòng eo mảnh khảnh và ép nó về phía mình, sức lực kia giống như muốn khảm cô vào cơ thể mình vậy.

Tay của Tô Tinh Dã từ nắm chặt áo sơ mi của anh chuyển thành choàng ra phía sau cổ anh. Không biết qua bao lâu, đến khi chiếc cổ nhỏ vì ngửa lên mà dần trở nên đau nhức khiến cô có phần không thoải mái khẽ cử động, mà dường như Thẩm Vọng Tân cũng chú ý tới nên lập tức giơ tay ra sau đỡ lấy gáy của cô, từ đó tiếp tục nụ hôn sâu này.

Cuối cùng, lúc Thẩm Vọng Tân rời khỏi môi cô, anh nghiêng đầu khẽ cắn lên vành tai trắng nõn xinh xắn của cô, cất giọng vừa khàn vừa nặng nề: “Đây là phần thưởng.”

Tô Tinh Dã bị cắn một cái, cơ thể tê rần trong phút chốc, lúc này đầu cũng ong ong, tim đập thiếu chút nữa đã vượt khỏi khả năng chịu đựng của cô, đôi mắt cô chất chứa hơi nước mơ màng, trông ướt sũng, đôi môi đỏ thẫm bị xâm chiếm đến độ sưng lên, cô vô thức lặp lại câu nói: “Đây là phần thưởng.”

Thẩm Vọng Tân vươn ngón tay nhẹ nhàng lau khóe miệng mềm mại của cô, không nhịn được mà cúi đầu hôn một cái: “Ừ, phần thưởng.”

Hai má Tô Tinh Dã ửng đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, cô vùi đầu vào vai anh, mùi hương dễ ngửi trên người của anh làm cho cô cảm thấy yên tâm. Thẩm Vọng Tân đưa mắt nhìn gáy của cô, cả hai đều đang chậm rãi bình tĩnh lại.

***

Hai người cứ ôm nhau như vậy trong vài phút, cho đến khi họ dần hồi phục lại bình thường mới sửa sang lại một chút, rồi lần lượt trở về phòng nghỉ. Tô Tinh Dã đi tới bàn trang điểm của mình, đúng lúc Tiểu Thuần và những người khác cũng mới từ Starbucks về.

Tiểu Thuần đưa cho cô ly Starbucks trong tay mình: “Đây ạ, chị Tinh Dã.”

Tô Tinh Dã nói cảm ơn, sau đó im lặng ngồi vào bàn trang điểm uống. Vị đắng kiểu Mỹ làm tan đi hơi thở của anh trong miệng cô, nhưng dù vậy, cô vẫn cảm nhận được sự rung động của lần thân mật ban nãy.

Năm, sáu phút sau, Thẩm Vọng Tân mới trở về, Tô Tinh Dã theo bản năng nhìn thoáng qua anh, ánh mắt không tự chủ mà di chuyển đến bờ môi anh, trong phút chốc, trái tim lập tức rung lên.

Sau khi Thẩm Vọng Tân trở về chỗ ngồi, đột nhiên trợ lý stylist ở bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Anh Thẩm, áo sơ mi của anh hình như hơi nhăn.”

Thẩm Vọng Tân còn chưa trả lời, Tô Tinh Dã đang uống cà phê đá kiểu Mỹ ở bên cạnh đã ho khan liên tục: “Khụ khụ khụ khụ……”

Tiểu Thuần định đưa khăn tay cho cô, nhưng Thẩm Vọng Tân ở bên cạnh đã nhanh hơn cô ấy một bước, anh lập tức rút khăn giấy mang theo bên mình ra đưa cho cô, hỏi: “Em không sao chứ?”

Tô Tinh Dã vội vàng nhận lấy khăn giấy, lắc đầu: “Không…… không sao.”

Tiểu Thuần cầm khăn giấy: “!!!”

Khóe môi Đường Viên cong lên, để lộ vẻ mặt hóng chuyện.

Thẩm Vọng Tân mỉm cười, bấy giờ mới nói với trợ lý stylist vừa rồi: “Ừ, đúng là hơi nhăn, có thể phiền cậu lát nữa ủi lại giúp tôi được không?”

Trợ lý stylist gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Không sao, không sao đâu, lát nữa chụp thay bộ khác là được.”

Sau khi ăn trưa xong, bọn họ chụp thêm hai set nữa rồi mới kết thúc công việc. Khi xong việc đã là sáu giờ chiều, hai người tháo trang sức, thay quần áo của mình, chào tạm biệt các nhân viên công tác rồi mới cùng nhau rời đi. Nhân viên công tac thấy hai người đã vào trong thang máy rồi mới bắt đầu nhỏ giọng tám.

“Mẹ nó, họ thật sự xứng đôi quá đi mất!!”

“Đúng vậy!! Họ đứng chung một chỗ trông tuyệt ghê! Cô nói xem bây giờ tôi vào “Dao Vọng Tinh Thần ” còn kịp không?”

“Đương nhiên còn kịp rồi, “Dao Vọng Tinh Thần” hoan nghênh cô!!”

Lúc hai người đi ra ngoài, bên ngoài vẫn có không ít fans quây quanh, sau khi nhìn thấy họ bước ra lập tức hét lên. Hai người lần lượt chào các fans của mình, sau đó Thẩm Vọng Tân lên xe trước rồi nói với Tô Tinh Dã: “Anh đi đây.”

Tô Tinh Dã thoáng sửng sốt, nhưng cô vẫn nhanh chóng gật đầu và vẫy tay với anh: “Dạ, tạm biệt.”

Fans đứng gần đều nghe thấy cuộc trò chuyện của họ và tiếng hét của các cô gái của “Vọng Tinh” là to nhất!!! ĐMM!! Tôi đi đây!!! Sao lại dịu dàng như thế chứ!!

Truyện convert hay : Chín Vực Thần Hoàng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện