Tô Tinh Dã không nhớ rốt cuộc Đổng Lai đã rời đi như thế nào, cô chỉ nhớ âm thanh vang vọng cuối cùng ở trong đầu là tiếng đóng cửa “Rầm——”. Có thể là do cửa sổ của ban công đang mở nên trong chốc lát tay chân của cô lạnh toát, cho đến khi điện thoại di động ở bên cạnh bất ngờ rung lên, âm thanh cực kỳ rõ ràng trong không gian yên tĩnh này, dường như lúc ấy cô mới phản ứng lại, thân thể gầy yếu khẽ run lên, tầm mắt của cô di chuyển tới màn hình di động đang phát sáng, sau khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự.
Cô vươn tay cầm lấy điện thoại, chậm rãi ổn định hơi thở, sau khi khôi phục lại bình thường cô mới ấn nút trả lời: “A lô?”
Đầu bên kia không lập tức lên tiếng mà im lặng vài giây, sau đó mới có giọng nói truyền tới: “Sao giờ em mới nghe điện thoại?”
Khoảnh khắc nghe được giọng nói của Thẩm Vọng Tân, tất cả cảm xúc ấm ức và tủi thân không thể nói thành lời trong nháy mắt xông lên não, nhưng cô vẫn theo bản năng che miệng lại, thầm nấc nghẹn vài tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh để giải thích: “À..... Ban nãy em đang tắm.”
“Thật không?” Thẩm Vọng Tân hỏi cô.
Tô Tinh Dã cảm thấy tầm mắt mình đã bị hơi nước che khuất, cô cố gắng cong môi: “Hả, đương nhiên là thật rồi.”
“Vậy sao giọng của em lại như vậy? Hình như nghe hơi khàn?”
Tô Tinh Dã mấp máy môi: “...... Hả, có thể là bị cảm đó.”
“Tinh Tinh......” Thẩm Vọng Tân dừng trong chốc lát rồi mới nói tiếp: “Anh ở đây.”
Một tiếng “Tinh Tinh” và “Anh ở đây” này ngay tức khắc đâm vào nơi yếu ớt nhất của Tô Tinh Dã, những giọt nước mắt mà cô đã cố nén cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi xuống. Cô rúc người vào góc ghế sofa, mím chặt môi, bàn tay cầm điện thoại khẽ run rẩy, im lặng rơi lệ.
“Tinh Tinh, mở cửa đi.” Giọng nói của Thẩm Vọng Tân lại truyền tới.
Tô Tinh Dã lập tức sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Gì cơ?”
Một tiếng này quên cả việc ngụy trang nên mang theo sự nghẹn ngào rất rõ ràng.
“Anh nói ra mở cửa đi.”
Tiếng nói của anh vừa dứt, ngoài cửa đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Tinh Dã không thể tin được mà đứng lên, nhanh chóng đi đến huyền quan và nhìn qua mắt mèo. Người ngoài cửa đội mũ lưỡi trai màu đen, bàn tay cầm điện thoại đặt ở bên tai, đôi môi mỏng khẽ mở hai lần, giọng nói truyền vào tai cô: “Mở cửa đi.”
Tô Tinh Dã theo bản năng đưa tay lau mắt qua loa, sau đó mới giơ tay mở cửa nhà: “Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Vọng Tân cất điện thoại đã cúp máy vào trong túi, anh không trả lời câu hỏi của cô mà nhìn cô không chớp mắt. Hốc mắt và đuôi mắt cô đỏ ửng, lông mi cũng ướt đẫm, trên mặt mang theo nước mắt còn chưa lau sạch, trông đáng thương như vậy mà cô lại tỏ vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt của Thẩm Vọng Tân làm Tô Tinh Dã có phần không chịu nổi, anh cũng không lên tiếng mà cứ nhìn cô như vậy, đôi mắt sâu thẳm mang theo sự dịu dàng và quan tâm không thể tả bằng lời. Cô vô thức rũ mắt xuống, lùi từng bước về phía sau: “Anh...... Hay là anh vào trước đi, nếu như bị người khác nhìn thấy thì sẽ không......”
Đang nói thì người đang đứng ở cửa sải bước đi vào, nhân tiện trở tay đóng cửa lại, tiếng “Rầm——” làm cho lời nói của Tô Tinh Dã bị nghẹn lại.
“Anh...... Anh có muốn uống nước không.......Em đi lấy cho anh......”
Cô vừa nói vừa định xoay người theo bản năng.
Nhưng cô không có cách nào di chuyển bởi cánh tay đã bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy. Giây tiếp theo, cả người cô rơi vào cái ôm rắn chắc và ấm áp, phía sau lưng của cô bị siết chặt, cô nghe thấy giọng nói bất lực của anh: “Đã thành ra như vậy rồi mà còn muốn che giấy trước mặt anh sao?
Mũi của Tô Tinh Dã lập tức cay cay, nước mắt lại dâng trào trong hốc mắt một lần nữa.
Một tay Thẩm Vọng Tân ôm eo cô, tay còn lại vỗ về sau gáy cô: “Em muốn khóc thì khóc đi, có anh ở đây rồi.”
Bàn tay đang nắm góc áo anh của Tô Tinh Dã càng ngày càng siết chặt, cơ thể bị anh ôm chặt khẽ run lên, hai má của cô vùi vào vai anh, sự ấm nóng dần thấm ướt lớp vải trên vai anh, bây giờ cho dù cô đang đau khổ nhưng vẫn lặng yên không một tiếng động như vậy.
Thẩm Vọng Tân chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ vì một người mà trái tim ngập tràn lo lắng, hễ động một tí là giống như kim đâm, đau đớn cùng cực.
***
Thẩm Vọng Tân ra khỏi phòng tắm, trên tay còn cầm thêm một cái khăn mặt đã thấm nước ấm, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, cất giọng dỗ dành: “Ngoan, nhắm mắt lại để anh đắp một lát này.”
Tô Tinh Dã sụt sùi nhắm mắt lại, lập tức được khăn mặt ấm áp bao phủ đôi mắt, giảm bớt cảm giác đau đớn, cô khàn giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng di chuyển khăn mặt, nói: “Em nói xem? Còn có thể là vì cái gì?”
Tô Tinh Dã khẽ cắn môi dưới: “Thẩm Vọng Tân, cảm ơn......”
Còn chưa nói xong, giây tiếp theo môi cô đã bị chặn lại, nhưng người trước mặt chỉ đơn thuần chạm môi hai giây liền rời khỏi.
Tô Tinh Dã không hề có một chút phòng bị, có lẽ là vì anh làm quá nhanh nên cô thậm chí còn chưa hồi phục tinh thần: “Thẩm... Thẩm Vọng Tân......”
Cô đợi một lúc nhưng vẫn không nghe được câu trả lời của Thẩm Vọng Tân. Tầm mắt cô đã bị che khuất nên sự trầm mặc của anh làm cho cô hơi bất an, cô theo bản năng giơ tay nắm lấy tay anh, kéo khăn mặt xuống, hai giây sau cô mới thích ứng với ánh sáng trước mắt. Cô nhìn về phía anh, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, hỏi: “Vừa rồi em nói với anh cái gì?”
Tô Tinh Dã suy nghĩ một lát rồi dò hỏi: “Cảm ơn...... Cảm ơn?”
Nhưng miệng của cô vừa thốt ra những lời này thì người đàn ông vốn đang ngồi xổm trước mặt cô đột nhiên
kéo cô qua siết chặt vào lòng rồi phủ lên đôi môi cô một lần nữa. Lần này không phải kiểu chuồn chuồn lướt nước giống như vừa rồi mà môi trên và dưới vừa mút vừa cọ xát, sau đó mạnh mẽ tiến vào như vũ bão, xâm nhập triền miên, thành công chiếm đoạt.
Tô Tinh Dã bị hôn đến mức gần như không thở nổi, cả người mất kiểm soát mà ngã ra phía sau, cánh tay mảnh khảnh theo thói quen ôm lấy thắt lưng gầy của anh, trong hơi thở toàn là mùi hương dễ ngửi trên người anh, nhất thời làm cho người khác vô cùng choáng váng. Nụ hôn này khiến không khí xung quanh dần trở nên mờ mờ ảo ảo, nhất thời có vẻ ý loạn tình mê, trong lúc hoảng hốt, cô chợt nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của anh, bèn nói: “Thẩm......Thẩm Vọng Tân?”
Động tác tấn công của Thẩm Vọng Tân hơi khựng lại, khí thế cũng dần dần dịu lạo. Một lúc sau, môi anh rời khỏi môi cô, anh nhẹ nhàng vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp ở nơi đó làm cho đầu ngón tay Tô Tinh Dã tê dại. Một lát sau, cô mới nhẹ nhàng nâng tay vỗ lưng anh, khàn giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Vọng Tân chậm rãi ngẩng đầu lên, anh nhìn cô lúc này hô hấp không ổn định, tóc hơi rối thì khẽ nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Thật ra anh nghĩ rằng em sẽ nói với anh.”
Tô Tinh Dã hiểu ý anh ngay tức khắc, hốc mắt không khỏi lại hơi ươn ướt: “Xin lỗi anh.”
Thẩm Vọng Tân thở dài một hơi: “Tinh Tinh, em có biết không?” Anh tạm dừng lại, giơ tay sửa lại sợi tóc hơi rối giúp cô: “Anh không thích em nói với anh lời xin lỗi và cảm ơn.”
Tô Tinh Dã gắt gao nắm chặt góc đệm sofa, cô nghẹn ngào gật đầu: “Em biết rồi.”
Thẩm Vọng Tân nhìn hốc mắt ướt đẫm của cô, đau lòng cúi người khẽ hôn một cái: “Được rồi, ngoan, đừng khóc nữa.”
Tô Tinh Dã giơ tay ôm lấy cổ anh, gật đầu.
Một lát sau, Tô Tinh Dã mới nhận ra tư thế của hai người bây giờ mập mờ đến mức nào, cô nghiêng dựa vào ghế sofa, hai người đang ôm nhau thân mật, làn da dưới tay cô nóng vô cùng, ngay lập tức khiến mặt cô đỏ lên, ánh mắt bắt đầu lẩn tránh, không biết nên đặt ở đâu mới tốt.
Mà Thẩm Vọng Tân cũng chú ý tới hai gò má ửng đỏ cùng với ánh mắt vờ trốn tránh của cô, anh khẽ cười một tiếng.
Giây tiếp theo, Tô Tinh Dã cảm thấy trên người nhẹ đi, anh đã nhổm dậy và ngồi thẳng người lại.
Thẩm Vọng Tân xoay người nhìn về phía cô, sau đó đưa tay qua.
Tô Tinh Dã nhìn bàn tay đưa tới trước mặt mình, cô đặt tay lên rồi mượn lực của anh ngồi dậy, cô mím môi.
Thẩm Vọng Tân giơ tay xoa đầu cô rồi đứng dậy.
Tô Tinh Dã hoảng hốt buột miệng thốt lên và giơ tay nắm lấy ống tay áo của anh: “Anh phải đi rồi à?”
Thẩm Vọng Tân cúi đầu nhìn thấy đáy mắt mang theo vẻ quyến luyến rõ ràng thì cười nói: “Sao thế? Không nỡ để anh đi à?”
Hai má Tô Tinh Dã lại nóng lên, cô chậm rãi buông ống tay áo của anh ra: “Em......”
Thẩm Vọng Tân mỉm cười, lúc cô buông góc áo anh ra và thu tay về, anh liền trở tay nắm lấy bàn tay cô, kéo cô dậy rồi tiện tay lấy chiếc khăn mặt đã đặt ở trên bàn trà trước đó, dịu dàng nói: “Đi rửa mặt đi, mèo mướp nhỏ.”
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn đi bên cạnh Thẩm Vọng Tân vào phòng tắm, cô đứng bên cạnh bồn rửa mặt nhìn Thẩm Vọng Tân trong gương. Dáng người thẳng tắp nghiêm chỉnh, đôi mắt hơi rũ xuống, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng nhạt màu, lúc này anh đang chuyên chú vắt khăn mặt cho cô, ngón tay thon dài len vào giữa khăn mặt trắng tinh mềm mại.
Thẩm Vọng Tân cũng chú ý tới ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu nhìn cô trong gương, cười hỏi: “Trông đẹp lắm hả?”
Khóe môi Tô Tinh Dã cong lên: “Dạ đẹp, đẹp lắm.”
Thẩm Vọng Tân nhịn không được cười ra tiếng: “Bây giờ anh thực sự hoài nghi em thích anh là vì ham muốn sắc đẹp của anh đó.”
Tô Tinh Dã cũng cười, cô đột nhiên nhớ tới ngày cô nhìn thấy anh lần đầu tiên là vào buổi tối hôm đoàn phim 《Triều Dương》 kết thúc công việc. Anh mặc chiếc áo phông màu đen đơn giản và quần jeans, cứ thế ngược sáng đi về phía cô, mà cũng chính tại nơi đó cô đã rung động ngay tức khắc. Cô của khi đó không nghĩ đến tương lai hai người sẽ ở bên nhau như thế này và có thể có được anh mà không cần kiêng nể điều gì.
“Em sẽ không thật sự chỉ ham muốn sắc đẹp của anh đấy chứ?” Thẩm Vọng Tân thấy cô không nói lời nào thì lại tiếp tục hỏi.
Tô Tinh Dã vẫn không lên tiếng nhưng lại tiến lên một bước, ôm chặt anh từ phía sau, hai tay của cô ôm lấy vòng eo gầy của anh, hai gò má dán lên tấm lưng dày rộng, trong nháy mắt lòng tràn ngập sự thỏa mãn không nói nên lời, cô khẽ nói: “Thẩm Vọng Tân, em biết anh không thích em nói cảm ơn với anh, nhưng em thật sự rất cảm ơn anh có thể thích em và có thể ở bên cạnh em.”
Thẩm Vọng Tân ngừng động tác vắt khăn mặt, anh hơi nghiêng đầu, nghe cô nói tiếp.
“Em thật sự rất thích anh. Dường như những lời này cho dù có nói một nghìn lần hay một vạn lần cũng không thể biểu đạt được em thích anh đến mức nào.”
Truyện convert hay :
Hỗn Độn Kiếm Thần