Sáng hôm sau, Tiểu Thuần vẫn tới gõ cửa như thường lệ, Tô Tinh vừa thoa kem, vừa ngoái đầu nhìn Tiểu Thuần.
Tiểu Thuần bị cô nhìn chằm chằm thì chịu thua nói: "Chị muốn hỏi gì thì hỏi đi."
"Em… biết rồi hả?" Tô Tinh hỏi thẳng.
Tiểu Thuần nhớ lại chuyện sáng sớm hôm qua. Khi đó cô chỉ tới gõ cửa sớm hơn bình thường một chút, ai ngờ đúng lúc gặp được thần tượng của mình từ phòng anh Thẩm đi ra. Hơn nữa trên người chị ấy vẫn là bộ đồ mặc tối qua lúc ra ngoài đi ăn. Nhớ lại khoảng thời gian gần đây cùng những lời hàm ý sâu xa của chị Tiểu Viên, cô lập tức hiểu chuyện này là sao. Xem ra CP Dao Vọng Tinh Thần là thật rồi!Nóc nhà của cô trong nháy mắt đã sập rồi!
Tiểu Thuần gật đầu, "Dạ, em biết hết rồi."
"Ờ thì… chị không cố tình giấu em đâu, em đừng giận chị nhé?"Thành thật mà nói thì Tiểu Thuần không định bước chân vào giới này, nhưng kể cả đây có là lần đầu làm trợ lý thì cô cũng biết rõ phần lớn các trợ lý thường trải qua những gì. Rất ít nghệ sĩ để tâm tới cảm nhận của trợ lý, xem họ vui hay buồn, có tức giận không, vậy nên lúc nghe Tô Tinh Dã hỏi điều này, tim cô tưởng như bị xiết lại. Cô đương nhiên không giận Tô Tinh Dã. Chị ấy còn là thần tượng của cô, làm gì có fan nào giận nổi thần tượng của mình?
"Em sao có thể giận chị được, em không hề tức giận."
Tô Tinh Dã nghi ngờ hỏi: "Thật hả?"
"Thật mà."
"Chị Tinh Dã, chuyện giữa chị và anh Thẩm, chị Vân có biết không?”
Tô Tinh Dã lắc đầu, "Vẫn chưa biết."
"Chị không định nói cho chị ấy biết à?"
Tiểu Thuần gật đầu, "Để chị Vân biết cũng tốt, cho chị ấy có thời gian chuẩn bị tâm lý."
Kể từ khi Tiểu Thuần biết mối quan hệ của hai người, họ cũng chẳng giấu giếm nữa, thường xuyên qua nhà cùng nhau ăn sáng.
Thẩm Vọng Tân đưa sữa đậu nành còn nóng cho cô, thuận tay bóc quả trứng luộc nước trà.
Tô Tinh Dã uống một ngụm sữa đậu nhỏ xong liền hỏi: "Anh đi chuyến mấy giờ?"
"Chín giờ." Thẩm Vọng Tân đáp lời.
Tô Tinh Dã khẽ gật đầu, hôm nay là ngày quay cuối của đoàn làm phim ở Ninh Ba, nói đúng hơn là ngày cuối của cô, Triệu Chi Phỉ với Lý Trác Lâm, vì cảnh quay ở Ninh Ba của các diễn viên khác đều xong hết rồi. Mọi người đều đã quay về Bắc Kinh bởi cảnh tới sẽ quay ở phim trường Bắc Kinh. Hôm nay, Thẩm Vọng Tân vốn không có cảnh quay, anh ở lại chỉ để đợi tối nay cô quay xong rồi cùng nhau về Bắc Kinh. Nhưng lịch trình làm việc có thay đổi đột xuất, anh đành phải về trước.
Thẩm Vọng Tân bóc trứng xong, tách riêng lòng trắng và lòng đỏ, đưa phần lòng trắng cho cô.
Tô Tinh Dã nhận lấy, cắn một miếng.Xong bữa sáng, A Uy lái xe đưa cô tới trường quay, còn bên này Thẩm Vọng Tân thu dọn đồ, vội vàng tới sân bay. Trên đường tới phim trường, Tô Tinh Dã vẫn miệt mài nhắn tin với Thẩm Vọng Tân, tới tận lúc Thẩm Vọng Tân lên máy bay, hai người mới thôi chuyện trò.
Lúc cô quay xong cảnh đầu tiên đã gần 11 giờ, Thẩm Vọng Tân gửi tới một tin nhắn, một bức ảnh anh tự chụp ở sân bay Bắc Kinh, sau lưng anh là trận mưa tuyết lớn.
Thẩm Vọng Tân: [Bắc Kinh rất lạnh, đêm xuống còn lạnh hơn, nhớ mặc nhiều áo ấm.]
Tô Tinh Dã mỉm cười, lưu tấm ảnh của anh lại, gửi tin đáp: [Tuân lệnh!]
Chuyện Thẩm Vọng Tân quay về Bắc Kinh là lịch trình được công khai, vì vậy lúc này “Lượng Tân Tân” đều thấy cảnh anh giơ máy selfie, nhưng mà dòng trạng thái mới nhất trên Weibo của anh lại chỉ có tấm ảnh chụp cảnh tuyết mênh mông. Thế là dòng bình luận có kèm ảnh bên dưới Weibo được đào lên. Trên tấm ảnh, Thẩm Vọng Tân chụp ảnh selfie giữa "rừng máy ảnh" của fan.
Đời này, khi nào bọn họ mới được nhìn anh nhà từ góc chụp tự sướng thế kia hả?
***
6 giờ chiều cảnh quay cuối ở Ninh Ba của bộ "La Phu Truyện" chính thức đóng lại. Sau khi quay xong, Tô Tinh Dã cùng nhóm Triệu Chi Phỉ đi thẳng ra sân bay, lúc về tới Bắc Kinh đã là 8 giờ tối. Thẩm Vọng Tân nói quả không sai, Bắc Kinh thật sự lạnh, càng về đêm càng lạnh. Ngoài trời thậm chí còn đổ mưa tuyết nhỏ. Ba người nói vài lời xã giao xong liền tách ra đi riêng.
Dương Vân tự mình lái xe đến đón Tô Tinh Dã, cũng bảo A Uy đưa Tiểu Thuần về nhà. Trước lúc đi, Tiểu Thuần còn nhìn Tô Tinh Dã mấy lần. Tô Tinh Dã hiểu cô ấy muốn nhắc gì.
Vừa lên xe, Dương Vân liền bật điều hoà lên, khoang xe nhanh chóng trở nên ấm áp. Trên đường đi, Tô Tinh Dã vẫn nghĩ tới nghĩ lui làm sao để nói chuyện đó với Dương Vân.
Dương Vân thấy cô trầm ngâm, đoán cô có chuyện gì đó, bèn hỏi: "Tinh Tinh, có chuyện gì à?"
Tô Tinh Dã quay đầu sang nhìn chị ấy, "Chị Vân, em muốn nói với chị một chuyện."Dương Vân hiếm khi thấy cô nghiêm túc như thế này, "Chuyện gì, em nói đi."
Tô Tình Dã mím nhẹ môi, chậm chạp mở lời, "Em với Thẩm Vọng Tinh, bọn em đang yêu nhau."
Dương Vân nghe xong, hai giây sau, chị gật đầu, "Ờ" một tiếng.
Phản ứng của chị ấy làm Tô Tinh Dã nghệt ra, "Chị Vân?"
Có thể nói trên đời này, người hiểu Tô Tinh Dã nhất không phải bố mẹ ruột của cô mà là chị. Sau ngần đó năm ở cạnh cô, Tinh Tinh mà chị biết luôn yên lặng, thu mình và ít nói. Nhưng lúc cô cười, dùng lời người hâm mộ nói thì như thể có thể sưởi ấm cả thế giới. Thế nhưng chị vẫn luôn biết, cô chẳng sưởi ấm được trái tim mình. Hoàn cảnh sống từ nhỏ khiến cô nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn. Thẩm Vọng Tinh lại là một người ấm áp như thế, cô bị cậu ta thu hút cũng là chuyện hiển nhiên. Thế nên chuyện cô thích cậu ta, vốn không có gì đáng ngạc nhiên.
Dương Vân khẽ cười, nghiêm túc hỏi cô:
"Tinh Tinh, em rất thích cậu ta hả?”
Tô Tinh Dã gật đầu thật mạnh, "Thích, cực kì thích ạ."
Lúc cô nói thích cậu ta, Dương Vân thấy đôi mắt cô lấp lánh như chứa cả dải ngân hà, thứ mà chị chưa từng nhìn thấy trước đây. Chị chợt thấy xúc động khi thấy được tình cảm của cô dành cho cậu ta. Có thể gặp gỡ và ở bên người mình thật lòng yêu thương giữa biển đời vốn là điều không dễ. Song việc cô quá yêu cậu ta như vậy lại làm chị lo lắng sau này cô sẽ chịu tổn thương.
Tô Tinh Dã nhìn ra được sự bất an của Dương Vân, bèn cúi đầu cười nhẹ: "Chị Vân, em biết chị đang lo cái gì, nhưng chị yên tâm, chuyện chị lo lắng tuyệt đối sẽ không xảy ra đâu."
Dương Vân thắc mắc: "Sao em có thể chắc chắn như thế?"
"Bởi vì em tin tưởng anh ấy." Tô Tinh Dã kiên định đáp.
Dương Vân nhìn đôi mắt chứa sự kiên định của cô, cười nói: "Cũng phải, Tinh Tinh nhà chúng ta tốt như vậy, cậu ta thương còn không kịp nữa là."
Tô Tinh Dã đột nhiên thấy hốc mắt hơi nóng, cô ngẩng đầu nhìn Dương Vân: "Chị Vân, cảm ơn chị."
Để mà nói, Dương Vân chỉ hơn Tô Tinh Dã 11 tuổi, chị ấy giống như một người chị giúp cô lo liệu chuyện sinh hoạt, nhưng lại mang trái tim của một người mẹ. Chị coi Tô TinhDã như con mình, toàn tâm toàn ý che chở và săn sóc. Trước kia chị không hiểu tại sao Tô Tinh Dã đột nhiên muốn bước chân vào giới giải trí, nhưng sau này dần dần chị đã hiểu ra cô làm vậy là vì ai, song chị cũng không nhiều lời.
Chị thấy một sự thật hiển nhiên, kể từ ngày bước vào giới giải trí Tô Tinh Dã hay cười hơn, nhất là khi ở cùng Thẩm Vọng Tân nụ cười ấy chưa từng dứt. Chị chỉ có duy nhất một ước nguyện đó là cô luôn được làm những điều mình muốn, yêu người mình muốn yêu. Chị chỉ cần vậy thôi.
***
Quách Trung Minh cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, vì vậy hôm đó Tô Tinh Dã ngủ đã mắt mới dậy. Cô tỉnh dậy cũng vừa kịp nhận được cuộc gọi tới của Thẩm Vọng Tân.
"Rời giường chưa?" Giọng Thẩm Vọng Tân vang lên từ đầu bên kia.
Tô Tinh Dã ở trong chăn vươn vai một cái, "Vừa tỉnh dậy…"
"Vậy mau rời giường đi, nửa tiếng nữa mở cửa cho anh."
Tô Tinh Dã ngẩn cả người, "Hả? Mở cửa cho anh?"
"Ừ, sao thế? Không muốn cho anh tới à?"
Tô Tinh Dã nghe vậy lập tức ôm chặn bật dậy, "Không, không có, em muốn, em muốn mà!"
Thẩm Vọng Tân bị câu đáp lặp đi lặp lại của cô chọc cười, "Vậy thì được, nửa tiếng nữa gặp lại."
Tô Tinh Dã hớn hở vô cùng, "Vâng, em rời giường ngay đây. "
Cúp điện thoại xong, Tô Tinh Dã lập tức từ trên giường trèo xuống, lao vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi lại cuống cuồng dọn dẹp phòng khách. Thẩm Vọng Tân nói nửa tiếng sau đến, quả nhiên đúng nửa tiếng sau tiếng chuông cửa vang lên, cô phi như bay ra, nhìn qua mắt mèo. Quả nhiên thấy Thẩm Vọng Tân đội mũ lưỡi trai đang đứng bên ngoài. "Tách" một tiếng, cửa mở, vốn muốn nhào tới ôm anh thì nhìn thấy anh đang xách một túi đồ, bên trong là rau củ các loại, thậm chí còn có trái cây.
"Anh mua thức ăn là để nấu cơm cho em à?" Cô ngạc nhiên hoỏi.
Sau khi đi vào, Thẩm Vọng Tân đóng cửa lại, ừ một tiếng, tiếp đó đặt túi thức ăn xuống, lấy từ một chiếc túi khác ra một đôi dép đi trong nhà.Tô Tinh Dã mắt chữ O đứng nhìn, "Anh, anh còn mua cả dép nữa?"
"Không lẽ nhà em có dép, hửm?"
Tô Tinh Dã liếc qua kệ để giày nhà mình, đúng là không có thật.
Thẩm Vọng Tinh xách túi thức ăn đi vào bếp, Tô Tinh Dã và Đuôi Nhỏ cũng lẽo đẽo đi theo.
Anh nhìn dụng cụ làm bếp còn mới tinh, cười nói: "Phòng bếp nhà em chắc chưa dùng lần nào đâu nhỉ?"
Tô Tinh Dã tựa người vào cửa, gật đầu không chút do dự, đúng là phòng bếp đến giờ chưa dùng lần nào. Hồi học đại học, phần lớn thời gian cô ở ký túc, chỉ cuối tuần mới về nhà. Cô lại không biết nấu ăn, vì thế chẳng bao giờ đụng vào đồ làm bếp. Thậm chí, phòng bếp cô còn ít khi vào.
"Thế có tạp dề không?" Thẩm Vọng Tân hỏi.
Tô Tinh Dã dù không dùng tới phòng bếp, nhưng đồ làm bếp đều có đủ, cô nhớ lần trước lúc dì dọn dẹp vệ sinh có nói là để trong ngăn tủ trên cùng, vội gật đầu nói: "Có ạ, có ạ"
Cô bước đến, vươn tay mở ngăn tủ trên cùng, chỉ thấy thấp thoáng một xấp vải, liền nói: "Anh xem xem có phải không?"
Chiều cao của Tô Tinh Dã chỉ có thể thấy đó là một xấp vải, anh ngược lại có thể nhìn thấy rõ ràng, đúng là tấm tạp dề được gấp gọn gàng, anh giơ tay lấy xuống, "Ừ, chính là nó."
Thẩm Vọng Tân dỡ tạp dề ra, buộc dây quanh vòng gầy nhưng săn chắc của mình.
Tô Tinh Dã thốt lên: "Eo anh nhỏ thật đấy."
Bàn tay đang buộc tạp dề của Thẩm Vọng Tân khựng lại, anh quay lại nhìn cô: "Em bảo gì cơ?"
Tô Tinh Dã khẽ cười, nhận lấy dây buộc hai bên tạp dề, giọng cô rõ rành rành là đang trêu ghẹo, "Em bảo eo anh nhỏ."
Thẩm Vọng Tinh nghe câu nói cô nhắc lại, chỉ cúi đầu, cười nhẹ.
Tô Tinh Dã thắt cho anh một chiếc nơ bướm xinh đẹp xong, giơ tay ôm anh từ phía sau, "Đầu bếp Thẩm, mời ngài biểu diễn tài nghệ của mình."
...