Thời gian ghi hình của chương trình này là mười ngày, bốn ngày đầu sẽ ghi hình ở nhà của từng đôi, sáu ngày sau năm cặp vợ chồng sẽ tập trung lại ghi hình ở một địa điểm khác đã được tổ chương trình quyết định. Trong ba ngày ghi hình này ở nhà, trừ lúc khi ăn tối xong bọn họ sẽ cùng nhau ra ngoài đi dạo thì về cơ bản đều là ở nhà cùng nahu chơi game, viết nhật kí, luyện nhảy, luyện chữ, xem phim điện ảnh. Đều là những việc người bình thường đều sẽ làm hằng ngày.
Lúc hai người tản bộ về liền bắt đầu sửa sang lại hành lý. Hôm nay là ngày thứ tư ghi hình, buổi sáng ngày mai cả hai đều phải khởi hành đến Hải Nam cùng ghi hình với bốn cặp vợ chồng khác.
Thẩm Vọng Tân ngồi bên mép giường, Tô Tinh Dã đang xếp bằng ngồi trên thảm. Bên cạnh cô đặt một rương hành lý, cô đang gắp từng bộ quần áo bỏ vào rương hành lý kia.
“Nghe tổ chương trình nói sẽ sắp xếp cho chúng mình chỗ ở ven biển, em muốn mang theo cái váy kia.”
“Cái nào cơ?” Thẩm Vọng Tân hỏi.
“Chính là cái váy màu xanh đen kia, là cái em đã từng mang lúc đi hưởng tuần trăng mật của chúng mình.”
Tô Tinh Dã nói xong Thẩm Vọng Tân liền nhớ đến chiếc váy đó, sắc mặt anh hơi đổi cười nói “Thật ra anh thấy chiếc váy hai dây màu vàng nhạt kia đẹp hơn.”
“Chiếc váy màu vàng nhạt đẹp hơn à?”
Thẩm Vọng Tân “Ừ” gật đầu.
Tô Tinh Dã đứng lên, đem hai chiếc váy đến. Cô nhìn anh hỏi “Cái này đẹp à?”
Thẩm Vọng Tân gật đầu khẳng định “Đúng, rất hợp với làn da của em.”
- -- Quỷ mới tin anh đó anh trai ơi, anh ngại cái váy màu xanh đen kia quá ngắn thì có
- -- Mẹ nó, haha tôi cười sặc luôn đấy anh trai ơi
- -- haha giấm vương online rồi, cứ nói thẳng ra đi anh trai
- -- Có vị nào cảm thấy khi Tinh Tinh nói đến chiếc váy lúc hưởng tuần trăng mật thì sắc mặt của anh trai chúng ta liền thay đổi, giống như là biết chút chuyện xưa nào đó vậy
- -- Thật đúng là hahahaha hahahaha
“Mang theo chiếc mũ rơm kia của em, phối với chiếc váy này nhất định lên ảnh rất đẹp.” Thẩm Vọng Tân sắc mặt không đổi mà đưa ra lí do thuyết phục.
Tô Tinh Dã nhìn thấy vẻ mặt chân thành kia của anh vì thế gật đầu “Được, vậy mang váy này đi.”
Sắp xếp xong hai rương hành lý, Thẩm Vọng Tân liền đem hành lý đặt trước ở dưới lầu. Như thế ngày mai bọn họ ăn xong bữa sáng liền có thể đi luôn.
Bởi vì ngày mai phải dậy sớm cho nên Thẩm Vọng Tân sấy tóc cho cô xong lại bôi chút tinh dầu tóc, che xong mấy cái camera liền chuẩn bị đi ngủ.
Mấy ngày hôm nay thời tiết nắng đẹp cho nên bốn ngày liên tiếp ngày nào bọn họ cũng phơi mền ngoài nắng. Bây giờ mền mang theo hương thơm của nắng đang được bọn họ đắp. Cánh tay của cô ôm lấy eo anh, chân cũng quen thói mà đặt trên đùi anh.
Camera trong phòng tuy đã che lại hết, ngoại trừ một màn đen thì cái gì cũng không thể thấy được. Nhưng hiện tại vẫn chưa có kết thúc phát sóng trực tiếp, vẫn còn 20 phút nữa. Có thể không có hình ảnh nhưng âm thanh phải có. Các fan cũng luyến tiếc vẫn chưa chịu rời đi, cho dù không có hình ảnh bọn họ cũng muốn để đó. Chuyện này mấy hôm trước còn lên cả hotsearch, fan đều quá liều mạng!
Hôm nay bọn họ không ra ngoài, giữa trưa còn ngủ trưa một giấc. Hiện tại chưa đến 10 giờ lại đi ngủ, ngủ được mới là lạ. Quả nhiên trên màn hình đen rất nhanh đã nghe được âm thanh.
Tô Tinh Dã nhỏ giọng hỏi “Anh ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa.” Thẩm Vọng Tân cũng mau chóng trả lời cô.
“Đúng thế, sao có thể ngủ nhanh như thế được.”
Cho nên sau đó hai người liền cùng nhau lẩm bẩm nói gì đó.
- -- hahahaha quá tuyệt
- -- Cái này cũng quá chân thật đi
- -- Thật giống tôi và chồng mỗi tối. Trước khi ngủ đều sẽ nói gì đó với nhau một hồi
Màn hình tối đen cũng không ảnh hưởng đến làn đạn bình luận trên màn hình. Vẫn như cũ mà chiếm lấy hết màn hình của phát sóng trực tiếp. Bởi vì chỉ là màn hình đen cho nên fan bọn họ cũng không kiêng nể gì nữa mà thiết kế rất nhiều bình luận chạy trên màn hình, đều là những tác phẩm rất có phong cách.
Fan bọn họ cũng không rõ hai người nói muốn ngủ sớm lúc nãy đã hàn huyên trong bao lâu. Thẳng đến khi phát sóng trực tiếp kết thúc vẫn còn nghe thấy hai người họ đang lẩm bẩm gì đó. Chỉ là chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện dậy sớm của bọn họ ngày mai. 8 giờ sáng tuy vẫn là màn hình đen nhưng mà bọn họ đã nghe được tiếng nói chuyện từ phòng tắm truyền đến. Hẳn là cả hai đang rửa mặt.
Qua vài phút tiếng bước chân truyền đến càng gần camera. Rất nhanh đôi tay thon faif của ai đó đã lấy khăn đen che camera lấy ra. Thẩm Vọng Tân hướng đến camera chào “Chào buổi sáng."
Làn đạn bình luận ập đến “Chào buổi sáng anh ơi"
Rất nhanh Tô Tinh Dã cũng đã từ phòng tắm đi ra, Thẩm Vọng Tân xoay người sang hỏi cô “Em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được, em sợ không kịp chuyến bay.”
“10 giờ mới bay, vẫn còn kịp.”
Lúc Thẩm Vọng Tân làm buổi sáng, Tô Tinh Dã cũng như thường ngày đi vào nhìn xem một chút rồi đi ra ban công, tưới nước cho hoa.
Lúc này Hồng Diệu cùng với các nhân viên công tác đang dựng lều ở Lâm Thời. Bốn ngày này nhiệt độ như ngồi trên hoả tiễn, đặc biệt là cặp của Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã. Người xem trực tiếp của bọn họ thực sự là cao đến doạ người. Mà bọn họ cũng chẳng giống mấy đôi khác, các đôi khác đều sẽ đi ra ngoài chơi hấp dẫn người xem đến xem phát sóng trực tiếp của bọn họ. Còn Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã chỉ nằm trên sô pha xem phim điện ảnh mấy
giờ liền, phát sóng trực tiếp liền có hơn vài triệu fan đến xem bọn họ.
Hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ ghi hình ở nhà của Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã. Hồng Diệu ám chỉ quanh co muốn đi tham quan căn phòng đối diện với phòng tập nhảy kia. Các phòng khác đều đã tham quan rồi, chỉ có căn phòng kia ba bốn ngày rồi bọn họ cũng chưa có đi vào xem. Bọn họ thực sự rất tò mò.
Vì thế Hồng Diệu dùng bả vai mình lắc lắc Lý Từ đang ngồi bên cạnh ăn bánh rán, ý tứ bảo anh đi xem căn phòng kia xem. Lý Từ cùng với Hồng Diệu đã hợp tác nhiều năm, hiểu rõ ý đồ của hắn. Lý Từ nuốt xuống miếng bánh rán cuối cùng, uống một hớp nước khoáng lúc này mới giơ camera lên hướng đến bên phía kia.
Vừa lúc Tô Tinh Dã đã tưới nước cho hoa xong.
Lý Từ cười nói “Cô Tiểu Tô, có tiện không? Tôi muốn hỏi cô cái này.”
“Tôi tiện, chuyện gì thế?”
“Chính là căn phòng đối diện với phòng tập nhảy trên lầu. Căn phòng chưa từng mở ấy. Nó để làm gì thế?”
Không thể không nói Hồng Diệu thực sự quá thấu hiểu tâm tư của người xem. Chuyện này bọn họ cũng rất tò mò đó.
Tô Tinh Dã sửng sốt, cũng không trực tiếp trả lời.
Lý Từ cho rằng cô không tiện nói lắm, đành lập tức nói “Xin lỗi, cô Tô …”
Tô Tinh Dã nhanh chóng xua tay “Không cần xin lỗi. thực ra đó chỉ là phòng tôi và thầy Thẩm dùng để đồ mà fan tặng thôi.”
Lý Từ không ngờ được đáp án là như thế. Tô Tinh Dã nói xong làn đạn bình luận trên màn hình cũng bùng nổ. Tất cả đều là “muốn xem, muốn xem". Vì thế Lý Từ cẩn thận mà hỏi cô “Thế có thể đi tham quan một chút không?”
Tô Tinh Dã giảo hoạt mà nhìn vào camera “Là mọi người muốn xem phải không?”
Fan xem phát sóng trực tiếp liền muốn khóc. Quả nhiên là nhan sắc thần tiên làm gì cũng đẹp ngất mất.
- -- Là chúng tôi rất rất rất muốn xemm!!!
- -- Tinh Tinh, tôi muốn xem!!
- -- Nghệ sĩ thật sự sẽ giữ lại quà của fan tặng sao?
- -- Có lẽ tuỳ đi, có người giữ lại, có người không
Tô Tinh Dã nháy mắt một cái liền oanh tạc phòng phát sóng trực tiếp.
Cô nói “Vậy được, nếu muốn tham quan thì đi thôi.”
Tô Tinh Dã mang theo Lý Từ lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng bếp bị Thẩm Vọng Tân nhìn thấy, anh hỏi “Làm cái gì thế?”
“Dẫn bọn họ đi xem hoa viên bí mật của chúng ta.”
Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã gọi căn phòng đó là “hoa viên bí mật". Bên trong đều là bảo bối của bọn họ.
Thẩm Vọng Tân ôn hoà cười nói “Vậy đi đi.”
Tô Tinh Dã mang theo Lý Từ lên lầu, sau đó duỗi tay mở cửa căn phòng vẫn luôn đóng kín. Lý Từ lập tức quay camera một vòng, toàn bộ đều là mấy món quà nhỏ. Còn có mấy bức thư được xếp ngay ngắn, thú bông đủ loại, banner cổ vũ và một số quyển photobook của bọn họ.
Sau đó ánh mắt của mọi người đều dừng ở ba bức tranh gỗ viết tay, trên đó lần lượt viết là “Anh trai của Lượng Tân Tân", “Mãn Thiên Tinh của Tinh Tinh", “Vọng Tinh của chúng ta".
Các fan xem phát sóng trực tiếp hiện tại đã khóc thành sông rồi.
- -- **! Tôi không thể nào chịu được nữa rồi
- -- Đu xong bọn họ, quãng đời còn lại tôi không bao giờ đu idol nữa
- -- “Anh trai của Lượng Tân Tân", “Mãn Thiên Tinh của Tinh Tinh", “Vọng Tinh của chúng ta" tôi khóc mất. Trong lòng của bọn họ có chúng ta!
- -- Tôi không phải fan, chỉ là người qua đường. Nhưng mà thực sự bị họ làm cho cảm động, thật hâm mội fan của bọn họ mà.
Tô Tinh Dã tuỳ ý rút ra một bức thư nói “Đây đều là fan tặng cho chúng tôi. Chúng tôi đều đã đọc rồi, mỗi lời mọi người viết cho chúng tôi đều rất cảm động.”
Phía sau còn có một tủ kính đựng thú bông. Tô Tinh Dã giới thiệu “Mọi người xem cái con khỉ nhỏ kia đi, đó là lúc thầy Thẩm vừa mới ra mắt fan đã tặng anh ấy ở sân bay. Còn có con báo hồng kia là lúc tôi tốt nghiệp Đại Học, một em gái nhỏ đã tặng cho tôi. Con vịt vàng bên cạnh còn có con thú bông kia đều là trạm tỷ tặng cho tôi. Chúng tôi rất thích nó, trạm tỷ nói cái này không phải hàng để bán, chỉ có hai chúng tôi có thôi … “
“Còn áo thun DIY kia là một chị gái Lượng Tân Tân mấy năm trước đi thăm ban đã tặng.”
“Đúng rồi cái hộp nhạc này là quà tặng sinh nhật lần thứ 24 của thầy Thẩm. Fan muốn vì anh ấy mà hát một khúc hát mừng sinh nhật. Mọi người có muốn nghe không?” Tô Tinh Dã nói, còn rất vui vẻ mà ấn chốt mở. Một bài hát hợp xướng của các cô gái truyền đến “Rất hay, rất ngọt phải không?”
- -- Con khỉ nhỏ kia là quà tôi tặng cho anh trai chúng ta vào 9 năm trước. Không nghĩ được rằng thế mà anh ấy vẫn còn giữ …
- -- Là bài hát của chúng ta đã hát tặng cho anh trai của chúng ta.
- -- Con báo hồng kia là quà tôi tặng cho cô ấy
- -- Con vịt vàng kia là tôi tặng
- -- a a a! thú bông trạm tỷ tặng thật đáng yêu
- -- Tinh Tinh nếu thích áo thun DIY, thích hộp nhạc gì đó tụi này đều có thể làm được. Anh trai có gì, chúng ta cũng có thể làm tặng cho Tinh Tinh.