Vào giữa tháng 11, việc quay phim của đoàn phim ở phim trường Hàng Châu đã kết thúc, ngoài Phó Tuần, Du Thư Yên và Kỷ Nguyên đã đóng máy ra thì những người còn lại sẽ phải thay đổi địa điểm quay trong vòng tháng tới. Trong một tháng này họ đã đến một số phim trường và ở lại đó khoảng bốn hoặc năm ngày. Cả tháng nay, có ngày thì họ ở phim trường đầu tiên nhưng cũng có ngày phim trường khác như một vòng tuần hoàn.
Trì Hủ và Triệu Tư Dụ đóng máy vào giữa tháng 12. Họ đã ở chung với nhau suốt nhiều tháng nên có mối quan hệ rất tốt. Vì thế khi phải rời đi cả hai đều đỏ mắt, cuối cùng họ đồng ý trở về Bắc Kinh sẽ hẹn gặp nhau. Họ chào tạm biệt nhau rồi ra về.
Chỉ có Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã, Thích Chử và Chu Thưởng là những diễn viên còn lại trong loạt cảnh cuối cùng. Cảnh quay của bốn người họ chủ yếu là ở Tân Xương, Thiệu Hưng và Chiết Giang. Đây chính là công đoạn hoàn thiện cuối cùng cho đoàn phim.
Cảnh này của Tô Tinh Dã dựa sát theo nguyên tác. Đây là cảnh khi Lý Uyển Yểu và mẫu thân trở về quê để tế tổ và bị quân lính truy đuổi trong lúc đi thuyền trên hồ Ốc Châu để hồi Kinh. Cảnh khó nhất là khi Tô Tinh Dã phải nhảy khỏi thuyền để trốn tránh sự truy đuổi.
Cảnh này được quay vào ban đêm, lúc này xung quanh bọn họ đều là nhân viên công tác. Hồ nước vào ban đêm rất lạnh, vốn dĩ Khương Nghị muốn dùng thế thân nhưng bị Tô Tinh Dã từ chối.
Cô Tần có yêu cầu rất nghiêm khắc với Tô Tinh Dã. Trước đây cô cũng đã từng nhắc tới vấn đề dùng diễn viên thế thân với bà và có thể thấy rằng cô Tần rất ghét vấn đề này. Hơn nữa, tuy mấy tháng nay cô đều đoàn phim nhưng chỉ cần cô có thời gian là sẽ gọi video với cô Tần. Nếu để cô Tần biết cô dùng đến diễn viên thế thân chỉ vì cảnh quay này thì lúc về Bắc Kinh chắc sẽ xong đời mất.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều thầy cô giáo dạy học cho cô nhưng Tô Tinh Dã tôn kính mỗi cô Tần. Chuyện này cô không nói với bất kỳ ai kể cả Dương Vân.
Thẩm Vọng Tân liếc nhìn về phía họ, sau đó bước đến và hỏi: “Em thật sự có thể chứ?”
Tô Tinh Dã cũng liếc sang mặt hồ lạnh lẽo, gật đầu, “Tôi có thể.”
“Đừng sợ, em chỉ phải ở dưới nước chút thôi chứ không bị chìm thật đâu, tôi sẽ nhanh chóng xuống cứu em.” Theo kịch bản, Lý Uyển Yểu bị buộc phải nhảy hồ nhưng sau đó sẽ được Lục Dự Lễ cứu.
Tô Tinh Dã cười với anh, “Vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi cảnh quay chính thức bắt đầu, con thuyền lập tức náo loạn hẳn lên, trên gương mặt của Tô Tinh Dã cũng dần xuất hiện vẻ sợ hãi khi trên thuyền giờ đây chỉ toàn cảnh chém giết và những tiếng la hét không ngừng vang lên. Uyển Yểu và thị nữ hay đi theo bên người cuống quít tránh né. Cả hai bị tách ra khỏi nhau, Lý Uyển Yểu bị bức phải lui về phía đuôi thuyền, con thuyền cao năm sáu mét còn bên dưới là một hồ nước sâu không thấy đáy.
Nhìn thấy binh lính dần bao vây, Lý Uyển Yểu không do dự mà lập tức leo lên đuôi thuyền. Nàng đứng đó và bị gió thổi suýt đã không đứng vững được. Và khi binh lính dùng kiếm đâm vào nàng, nàng không chút do dự xoay người nhảy xuống. Vào lúc rơi xuống nàng đã nghe thấy tiếng thét chói tai của thị nữ.
“Tiểu thư!”
Tốc độ rơi xuống rất nhanh, chỉ trong vòng hai giây đã bị ngâm mình trong nước hồ lạnh lẽo. Tô Tinh Dã cảm thấy chân tay cứng đờ trong chốc lát và bắt đầu chìm xuống. Tay vẫn cố giơ lên, nhưng nó ngày càng yếu dần rồi từ từ rơi xuống, kéo theo cơ thể cô chìm dần xuống đáy hồ.
Lúc đang chìm xuống, cô lại nghe thấy tiếng có vật rơi xuống nước. Cô biết Thẩm Vọng Tân đã nhảy xuống nước, sự chuyển động của nước hồ xung quanh càng lúc càng rõ rệt. Ngay sau đó, cô cảm thấy eo mình được một đôi cánh tay cường tráng ôm chặt. Dựa đầu vào vai anh, cơ thể cô như được tiếp thêm lực và cô cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nổi lên.
Sau khi họ ra khỏi nước, Khương Nghị lập tức hô “Cắt”. Lúc này Tô Tinh Dã mới mở mắt ra, cô ôm lấy cổ Thẩm Vọng Tân và liên tục ho khan.
Thẩm Vọng Tân lập tức vỗ nhẹ vào lưng cô, “Có sao không, có bị sặc không?”
Tô Tinh Dã ho sặc sụa một lúc rồi mới từ từ ngừng lại. Vừa rồi khi cô ở dưới đáy hồ, cô thực sự đã nghĩ rằng mình sắp chết ngạt. Cô nghe thấy câu hỏi của Thẩm Vọng Tân thì lắc đầu, yếu ớt trả lời, “Không sao, khá hơn nhiều rồi khụ khụ khụ khụ.”
Sau khi tách ra, Thẩm Vọng Tân nhìn thấy hốc mắt của cô bị nước hồ làm cho đỏ lên, bèn hỏi “Mắt có đau không?”
Tô Tinh Dã chớp mắt, “Không đau nữa.”
Bởi vì bọn họ phải quay cảnh tiếp theo ngay cho nên Khương Nghị không kéo bọn họ lên, vì thế mà hai người vẫn bị treo lơ lửng giữa hồ.
“Tinh Dã, Vọng Tân, chúng ta quay luôn cảnh tiếp theo, chuẩn bị chút đi.” Khương Nghị cầm loa nói.
Cả hai người đều diễn rất tốt cảnh quay dưới hồ, họ chỉ quay một lần là qua ngay nên họ chỉ cần quay thêm vài cảnh bên bờ hồ. Thật ra vì phải quay đi quay lại trong hồ nên lớp trang điểm trên mặt họ đã trôi gần hết. Thế nên căn bản là họ đều để mặt mộc ra trận nhưng vì da họ vốn đã đẹp nên sau khi tẩy trang đôi má vẫn trắng và thanh tú. Hai người họ từ lâu đã được cả đoàn phim công nhận là “Thánh mặt mộc” rồi.
Lần nhảy xuống hồ này không thể so sánh với những cảnh mưa ở phim trường Hàng Châu trước đó được. Dù sao thì lúc đó là tháng 11, còn bây giờ đã là tháng 12 rồi. Nhiệt độ xuống thấp khủng khiếp và hồ thì lạnh đến mức không thể chịu được. Lúc quay xong, cả hai người đều quấn mình trong chiếc áo khoác cực dày và cầm một cốc trà gừng nóng trên tay.
Sắc mặt của Tô Tinh Dã vẫn chưa hồng hào lại, trên tay cầm chiếc cốc nhấp từng ngụm nhỏ. Tuy trà gừng có vị rất nồng nhưng lại là thứ nước uống có thể giải cảm tốt nhất.
Thẩm Vọng Tân hỏi cô, “Cảnh này sẽ kết thúc vào tối nay, khi nào em về
Bắc Kinh?”
Tô Tinh Dã không trả lời mà nhìn Thẩm Vọng Tân, hỏi ngược lại: “Còn anh?”
Thẩm Vọng Tân suy nghĩ một chút, anh còn hai cảnh khác với Chu Thưởng và Thích Chử nên có lẽ sẽ phải ở lại khoảng hai ba ngày, “Nếu nhanh thì là ngày mốt.”
Giọng nói của Thích Chử truyền đến từ cách đó không xa, anh ta hiển nhiên đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, “Tinh Dã, nếu em về Bắc Kinh cũng không có việc gì làm thì về với bọn anh đi.”
“Phải đó, đến lúc đó chúng ta về cùng nhau.” Chu Thưởng cũng lên tiếng.
Tô Tinh Dã rũ mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên: “Được, vậy em sẽ chờ mọi người cùng về.”
Thích Chử giơ tay ra dấu OK với cô.
Hai người mới vừa nói vài lời với họ thì đã bị người phụ trách gọi đi rồi.
“Vậy thì em đừng đặt vé máy bay vội, đến lúc đó chúng ta đặt vé chung.” Thẩm Vọng Tân nói với cô.
“Được, à mà anh đừng quên, lúc về tôi còn phải đãi anh ăn món Tứ Xuyên đấy.” Tô Tinh Dã nhắc nhở.
Thẩm Vọng Tân mỉm cười, “Liệu tôi có thể nghĩ rằng em đang nhắc khéo tôi nhớ mang bản chữ mẫu của thầy Tào cho em không?”
Tô Tinh Dã sửng sốt, sau đó bật cười, cố ý hỏi, “Bộ rõ ràng đến vậy hả?”
Thẩm Vọng Tân cười và nhướng mày với cô, “Em nói xem?”
Khóe môi Tô Tinh Dã cong lên, thật ra bản chữ mẫu không phải cái cớ chính. Mà cô thật sự muốn mời anh đi ăn món Tứ Xuyên.
Đường Viên, người đang đứng cách đó không xa lặng lẽ nhìn họ, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào. Chẳng lẽ là do giá trị nhan sắc tác oai tác quái à? Tại sao anh Thẩm và Tinh Dã lại ngọt ngào đến vậy chứ? Chỉ ngồi cạnh nhau thôi mà cũng ngọt ngào khiến người ta phát khóc luôn!!
Đúng lúc này, A Uy cầm thuốc cảm bước tới. Thấy anh đến, Đường Viên lập tức vươn tay giữ anh lại, A Uy khó hiểu nhìn cô ấy, “Sao thế?”
“Anh đến đó làm gì? Có thể đừng tới quấy rầy CP của tôi không!!!!!!!”
A Uy giơ thuốc cảm trong tay lên: “Cho bọn họ uống thuốc, nếu không sẽ bị cảm.”
Nhìn thấy thuốc trong tay anh, Đường Viên lập tức buông tay. Không sao, tuy CP rất quan trọng nhưng CP mà bị cảm thì cũng không tốt.
A Uy khó hiểu nhìn cô ấy giữ chặt mình rồi lại buông lỏng tay ra, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái.
Đường Viên duỗi tay đẩy lưng anh, “Đi đi, anh đi đưa thuốc đi.”
A Uy, một người đàn ông cao tới 1m80 lại bị cô ấy đẩy về phía trước hai bước. Cô là cô gái duy nhất có thể đẩy anh trong cả đoàn phim.
Đường Viên giơ hai tay lên cười với anh, “Anh biết không, dạo này sức tôi tăng lên nữa đó.”
A Uy cười bất lực, rồi đi về phía Thẩm Vọng Tân và những người khác.
Đường Viên nhìn bóng lưng của A Uy, suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Thật ra lúc cười rộ lên thì mặt cũng không hung dữ đến vậy.”
Buổi tối khi Tô Tinh Dã kết thúc cảnh quay cuối cùng thì được nhân viên công tác tặng cho một bó hoa tươi, Khương Nghị vẫy vẫy tay với cô: “Tinh Dã, lại đây, chúng ta chụp chung một bức ảnh đi.”
“Được.” Tô Tinh Dã lập tức đi về phía bọn họ.
Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân chia ra đứng ở hai bên trái phải của Khương Nghị, sau đó là Thích Chử và Chu Thưởng, sau lưng là nhân viên công tác của đoàn, mọi người vui vẻ hoàn thành bức ảnh chụp chung.
Sau khi bức ảnh được chụp, rất nhiều nhân viên đã đến tìm Tô Tinh Dã để chụp ảnh cùng, Tô Tinh Dã cũng tươi cười chụp ảnh cùng họ. Suốt mấy tháng nay, Tô Tinh Dã thật sự đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ nhân viên đoàn phim. Thật ra lúc chụp ảnh xong rồi, cô còn thấy hơi không nỡ, dù sao cũng đã ở bên nhau hơn bảy tháng, sau lần chia tay này, thật không biết liệu còn có cơ hội hợp tác nữa hay không.
Sau khi Tô Tinh Dã chụp ảnh cùng mọi người xong thì Thích Chử và mấy người họ mới bước đến: “Tiểu Tinh Dã đã chụp với nhân viên công tác rồi thì có thể chụp với bọn anh vài kiểu không?”
Tô Tinh Dã cười: “Được chứ.”
Nhân viên công tác chụp vài kiểu ảnh giúp bốn người họ. Thích Chử xem ảnh chụp với Tô Tinh Dã thì không khỏi cảm thán: “Muội muội thật là đẹp quá đi.”
Tô Tinh Dã cười một tiếng, nhìn anh ấy bảo: “Thật ra anh cũng rất đẹp mà.”
Thích Chử “…!!!!!!”
Chu Thưởng ở bên cạnh cười không nổi.
Đường Viên nhìn bốn người họ, đảo mắt một vòng rồi đề nghị: “Ảnh chụp chung đã có rồi nhưng mọi người còn chưa có tấm ảnh chụp riêng nào. Lần trước vào lúc chị Thư Yên đóng máy cũng chụp ảnh riêng với mọi người mà, hay là tôi cũng chụp giúp mọi người nhé?”
“Được.” Thích Chử nói, “Tinh Dã là muội muội của tôi mà. Anh trai và em gái sao có thể không có ảnh chụp chung chứ.”
Đường Viên chụp cho Tô Tinh Dã với Thích Chử và Chu Thưởng.
Nhưng đến khi chụp cho Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân thì cô ấy lại bí mật tìm cho một góc chụp đẹp và có ánh sáng tốt: “Được rồi, hãy nhìn vào máy ảnh và cười ngọt ngào lên nào.”
Tô Tinh Dã cầm hoa đứng bên cạnh Thẩm Vọng Tân, cả hai đều nhìn vào máy ảnh và mỉm cười.
Đường Viên nhìn hai người trong máy ảnh, nụ cười bên khóe môi không thể kiềm chế được, tay run lên vì kích động.
Vì cái gì?!!!! Vì cái gì mà CP mà cô thích lại ngọt như vậy chứ!!! Cảm giác được liếm CP thật sướng quá đi mất!!!
Thích Chử khó hiểu nhìn Đường Viên: “Tiểu Viên, sao tay cô run dữ thế?”
Đường Viên “…..!!!!” Chẳng lẽ lại nói với anh vì thấy CP mà mình thích nên tôi mới vui tới vậy hả!!