8 giờ sáng, Thẩm Vọng Tân vừa ra ngoài thì gặp được Ngô Quân Di ở trước cửa thang máy. Ngô Quân Di là diễn viên của Vọng Ảnh, cũng xuất thân từ idol, năm nay 22 tuổi, tính cách sáng sủa như ánh mặt trời, có quan hệ khá tốt với Thẩm Vọng Tân. Tối qua, anh ta thức khuya chơi game nên bây giờ vẫn còn hơi ngái ngủ, ngay cả chào hỏi cũng không nổi.
Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ mặt uể oải ấy, hỏi: “Tối qua lại thức đêm chơi game à?”
Ngô Quân Di mặc kệ hình tượng mà ngáp một cái: “Tối qua hiếm lắm mới được kết thúc công việc sớm, lại thấy đồng đội gọi nên đánh hai trận.”
Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ cười cười: “Khó lắm mới được xong việc sớm mà còn không dành thời gian để nghỉ ngơi?”
“Ôi dù sao cũng sắp hết rồi. Cố gắng thêm mấy ngày là được giải thoát rồi.”
Vào thang máy, đột nhiên Ngô Quân Di nhớ ra một chuyện, khôi phục chút tinh thần, nói: “Anh Thẩm, anh biết không? Em nghe nói ngoài việc mời bốn vị khách mời như dự tính thì tổ chương trình còn mời thêm một người vô cùng đặc biệt á. Người này sẽ quay với chúng ta trong ba tập cuối.”
Thẩm Vọng Tân, “Vô cùng đặc biệt? Cậu nghe ai nói vậy?”
“Em nghe chị make up nói á. Còn chị ấy từ đâu biết được thì em không biết, nhưng chắc chắn là thật.”
Xe của tổ tiết mục dừng trước cửa khách sạn, hôm nay họ sẽ đến công viên Tô Lặc, nơi được mệnh danh là có những trò chơi mạo hiểm nhất. Vừa bước vào cổng đã thấy ở cách đó không xa có một cái bàn dài với năm vị khách nữ đang ngồi. Trên tay mỗi người đều cầm một cái quạt tinh xảo, lớn đến mức che được khuôn mặt của họ. Ngô Quân Di kéo tay Thẩm Vọng Tân: “Nhìn kìa, đấy là khách mời của hôm nay đó.”
Thẩm Vọng Tân liếc mắt nhìn qua, đến người thứ năm, nụ cười ôn hòa trên mặt hơi cứng lại, biến hóa nho nhỏ này bị camera man quay được, anh ta hơi kinh ngạc. Không thể nào? Mới nhìn qua mà cậu ta đã nhận ra rồi ư??
Anh ta im lặng nhìn đạo diễn, sau đó gật gật đầu. Trên mặt đạo diễn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, không tin nổi, không tiếng động hỏi: “Thật sao?”
Camera man lại gật đầu cái nữa.
Đạo diễn cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, nói với họ: “Năm cô gái ở đây chính là cộng sự của mọi người. Để chọn được bạn cặp, chúng ta sẽ chơi một trò chơi thể hiện sự ăn ý. Trước mặt các bạn có năm loại trái cây, mỗi người chọn một loại, những người chọn giống nhau sẽ thành một cặp.”
Thẩm Vọng Tân nhìn năm trái, không chút do dự mà chọn dâu tây, mấy người khác cũng bắt đầu chọn lựa.
***
Lúc đạo diễn thấy Thẩm Vọng Tân chọn dâu tây, mắt liền sáng lên. Đợi mọi người chọn xong rồi, ông mới hỏi: “Ok. Cho các bạn một cơ hội cuối, có muốn đổi hay không?”
Trần Kiêu và Tần Dương không chắc chắn lắm nên quyết định đổi cho nhau. Đạo diễn cố tình hỏi Thẩm Vọng Tân: “Vọng Tân thì sao?”
Nụ cười của Thẩm Vọng Tân vẫn luôn hiện trên môi: “Không đổi.”
“Ok. Mời nhóm khách quý lấy ra trái cây mà mình đã chọn.”
Lúc các cô gái lấy ra, hiện trường lập tức ồn ào. Có người chọn đúng trái cây nhưng lại không được ai chọn, cũng có người được chọn lại không chọn đúng loại quả. Buồn cười nhất là ban đầu Trần Kiêu và Tần Dương chọn đúng rồi, lại đổi cho nhau mà thành sai. Chỉ có mình Thẩm Vọng Tân, không chút do dự mà vẫn chọn đúng!
“Vọng Tân, cậu cũng quá giỏi rồi! Xác suất như vậy mà cũng có thể chọn đúng!” Trần Kiêu hâm mộ.
Thẩm Vọng Tân cười cười: “May mắn thôi.”
Tuy nhiên, lúc năm khách mời lộ diện, mọi người đều không khỏi cảm thấy Thẩm Vọng Tân quá may mắn!! Vị khách thứ 5 hóa ra lại là Tô Tinh Dã!! Chọn đúng quả mà còn đúng người nữa!! Có ai mà không biết hai người này đang là CP hot của màn ảnh đâu!!
Năm cô gái giới thiệu bản thân xong liền được nghỉ ngơi 10 phút, Thẩm Vọng Tân kéo Tô Tinh Dã qua một bên, vẻ mặt hơi u ám, hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Tô Tinh Dã cảm giác được cảm xúc của anh bất thường, vốn dĩ đang vui mừng vì được gặp anh, giờ lại như bị xối một chậu nước lạnh. Cô mím môi, hỏi lại: “Anh không muốn nhìn thấy tôi sao?”
Nghe vậy, Thẩm Vọng Tân nhận ra mình đã dọa cô, làm cô hiểu lầm, vì thế lập tức giải thích: “Đương nhiên là không rồi.”
Tô Tinh Dã cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… nhìn anh có vẻ không vui.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cái đầu tròn nhỏ kia, mái tóc dài đen nhánh được cột thành đuôi ngựa: “Không phải không vui mà là lo lắng cho em.”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên: “Lo lắng? Sao lại vậy ạ?”
“Em không biết quay
《Khiêu Chiến Giới Hạn》rất vất vả ư?”
“Nhưng anh cũng quay mà?” Tô Tinh Dã nghĩ đến việc anh không biết mình là khách mời đặc biệt, bèn ngập ngừng giải thích: “Thật ra.. tôi…”
Thẩm Vọng Tân thấy cô ấp a ấp úng, bèn hỏi: “Chuyện gì? Ý em là sao?”
“Tôi là khách mời đặc biệt.” Tô Tinh Dã khẽ cắn môi nói.
Thẩm Vọng Tân sửng sốt, anh đã quay chín tập rồi nên biết nó vất vả cỡ nào. Không chỉ vậy mà còn rất nguy hiểm. Ngoài dàn host là
họ ra thì hầu như không có nghệ sĩ nào nguyện ý tham gia cả. Có thể đến đây một tập đã là rất dũng cảm rồi. Hơn nữa, anh được biết hai tập cuối sẽ đến New Zealand thử thách đu dây và khám phá bệnh viện kinh dị của Nhật Bản.
Thẩm Vọng Tân lo lắng nhìn cô, không biết phải làm sao: “Tinh Dã, hai tập cuối thật sự rất nguy hiểm, em có biết không?”
“Ở bên anh thì sẽ không sợ ·····” Tô Tinh Dã lẩm bẩm.
Vì cô nói nhỏ nên Thẩm Vọng Tân không nghe thấy, bèn hỏi: “Em nói gì cơ?”
Tô Tinh Dã lắc đầu: “Không có gì, anh không cần lo lắng đâu. Anh đã từng nói trên Weibo, Thách thức giới hạn, thách thức bản thân mà. Tôi cảm thấy mình cũng có thể.”
Thẩm Vọng Tân nghe cô nhắc đến Weibo thì đôi mắt thâm thúy hơi lóe lên, không nói gì nữa.
***
9 giờ chính thức quay, thử thách đầu tiên của nhóm Thẩm Vọng Tân là bungee. Trước khi nhảy, nhân viên sẽ cho họ nhớ một câu tiếng Pháp, khi đáp đất họ phải lặp lại được câu đấy thì mới được điểm.
Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn thoáng qua, độ cao khoảng 30 mét, rồi lại nhìn Thẩm Vọng Tân. Cô biết anh sợ độ cao, nghĩ nghĩ một hồi liền hỏi người dẫn chương trình: “Có thể chỉ để một người hoàn thành nhiệm vụ không?”
Tô Tinh Dã hỏi xong, những người có mặt đều cho là cô sợ hãi, tuy rằng trên mặt không lộ ra nhưng trong lòng đều hơi lo lắng, chuyện này làm họ nhớ đến hôm ở Australia. Vọng Tân cũng bắt cặp với một nữ diễn viên, vừa đến địa điểm khiêu chiến cô kia liền hoảng hốt, nước mắt nói rơi là rơi, cuối cùng không còn cách nào khác, phải để Vọng Tân hoàn thành một mình. Ngày đó khi quay xong, lúc đang tẩy trang thì Thẩm Vọng Tân ngất xỉu, khiến cho ai ai cũng sợ hãi.
Tất nhiên MC cũng biết chuyện này, anh ta vừa định mở miệng đáp thì Tô Tinh Dã đã nói tiếp: “Tôi có thể nhảy hai lần, nếu là vậy thì anh ấy không cần phải làm nữa đúng không?”
Tô Tinh Dã vừa thốt ra lời này, mọi người đã hiểu ngay. Bọn họ nghĩ sai rồi, không phải cô ấy muốn để Vọng Tân làm một mình mà có ấy muốn thay Vọng Tân khiêu chiến. Thẩm Vọng Tân cũng phản ứng lại, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia, có phần dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng vô cùng ấm áp: “Bộ tôi yếu đuối như vậy sao?”
Tô Tinh Dã có chút giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Không có. Sao anh lại yếu được. Chỉ là nhìn nó có vẻ khá vui nên tôi muốn chơi hai lần thôi.”
Tuy cô đã giải thích nhưng mọi người đâu có bị ngốc, làm gì mà muốn nhảy hai lần, rõ ràng là lo lắng cho Vọng Tân, muốn hoàn thành giúp cậu ta mà thôi. Những con mắt lão làng ý nhị nhìn nhau, yên lặng không nói toạc ra.
Nhưng đương nhiên là Thẩm Vọng Tân không thể để Tô Tinh Dã thay mình khiêu chiến được, hai người nhớ kỹ câu tiếng Pháp rồi đeo trang bị. Khi máy nhảy từ từ nâng lên, Tô Tinh Dã vẫn đang nói chuyện với Thẩm Vọng Tân: “Anh còn nhớ câu tiếng Pháp kia chứ?”
“Nhớ.”
“Là gì vậy?”
Thẩm Vọng Tân biết cô cố tình muốn giúp mình thư giãn, nhưng cô thật sự không cần làm vậy đâu. Dù gì anh cũng đã tham gia chín tập nên cái gì cũng từ từ quen rồi. Nhưng thấy cô có lòng như vậy, anh vẫn lặp lại một lần.
“Vậy anh nhớ kĩ đó nha.”
Hai người vẫn vô tư nói chuyện mà không nhận ra rằng đã lên đến đỉnh. Mấy người dưới đất ngẩng đầu lên nhìn họ.
Ngô Quân Di xoa xoa bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Má ơi, cao quá đi! Tôi đổ đầy mồ hôi rồi đây này.”
Cùng nhóm với Ngô Quân Di là một tiểu hoa đán tuyến hai, cô ấy có tính cách cởi mở. Nghe thấy lời này của anh, liền cười hỏi: “Anh có cần tôi giúp anh hoàn thành không?”
“Hả?” Ngô Quân Di hơi đần ra, sao hôm nay mấy khách mời nữ đều kỳ lạ vậy.
Đến lúc nghe “đăng” một tiếng, Tô Tinh Dã mới nhận ra rằng đã lên đến nơi, cô nói với Thẩm Vọng Tân: “Chúng ta đến rồi.”
Thẩm Vọng Tân nhìn xuống mặt đất, hỏi: “Sắp phải nhảy xuống rồi, em có sợ không?”
Tô Tinh Dã cười lắc đầu: “Không sợ.”
Tô Tinh Dã thật sự không sợ. Mấy trò chơi sau như tàu lượn siêu tốc, con lắc lớn, ghế bay····· cô đều là người duy nhất bình tĩnh, không hề lộ ra một chút thất thố nào mà còn có vẻ chơi rất sướng. Khác một trời một vực với hình tượng mỹ nữ yên tĩnh thường ngày.