Editor: Đẹ
Beta: An Hiên
Đường U Lạc tạo nên một cơn sốt trong giới giải trí, mà Trần Hi chính là ngòi nổ. Đường U Lạc đang đắc ý ngồi đợi xem Trần Hi sẽ làm gì tiếp theo, kết quả lại làm cho cô ta thất vọng. Trần Hi không hề có động tĩnh gì, cả ngày ngồi trước máy tính, không đọc kịch bản cũng không tập quay. Vậy mà đến lúc quay phim lại không hề nói sai lời thoại lần nào, ngay cả giọng điệu cũng phù hợp chính xác.
Đường U Lạc càng ngày càng thấy ngứa mắt mà không còn cách nào cả. Dù sao cô ta cũng đã bôi đen Trần Hi với người ngoài đến nỗi không thể đen hơn nữa rồi, chẳng thể làm gì thêm được.
Trần Hi tự mình biết mình nên mỗi ngày cũng chỉ lẳng lặng quay phim.
Một ngày kia, đột nhiên có cơn mưa xối xả ở địa điểm quay phim. Lúc đó vẫn còn vài diễn viên chính ở lại đỉnh núi, mà đoàn làm phim cũng không ngờ tới thời tiết này. Nhất thời, mọi thứ đều như thể gà bay chó sủa, mọi người chạy qua chạy lại thu dọn đồ đạc cất lên xe. Bởi vì tình huống khẩn cấp, Trần Hi và vài người đều chui vào chiếc xe của trợ lý Tô Cẩm.
Ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, tổ làm phim bảo bọn họ nên đi về trước, sợ rằng nếu chậm trễ chút nữa thì khó có thể xuống núi.
Mạnh Thành Đức ngồi ở ghế lái, vội gật đầu rồi khởi động xe chuẩn bị xuống núi. Trong xe lúc này có Trần Hi, Tô Cẩm, Đường U Lạc và một nam phụ tương đối quan trọng. Mạnh Thành Đức lái xe, Tô Cẩm ngồi ghế lái phụ, đằng sau lần lượt là Đường U Lạc, Trần Hi và anh chàng nam phụ.
Nam phụ kia vẫn thường hay cười nói với Trần Hi trong đoàn làm phim, mà ngoài đời cũng coi như có quen biết nên vừa lên xe đã tâm sự đông tâm sự tây với Trần Hi.
Đường núi không dễ đi, mọi người ngồi trong xe cũng bị phân tán sự chú ý. Những hạt mưa lớn nhỏ đập vào thân xe khiến tâm trạng trở nên nặng nề hơn. Đi vào đoạn đường quanh co bên sườn núi mà như thể ngồi cáp treo, trái tim tựa như treo ngay cổ họng.
Đường U Lạc thể hiện rõ ràng nhất, trên đường đi cô ta cứ phàn nàn không ngừng về thời tiết đến nhân viên, rồi lại phàn nàn đường núi. Mạnh Thành Đức cũng đáp lại cô ta một hai câu, nhưng thấy người khác không thèm để ý nên cô ta dần trở nên yên tĩnh.
Tô Cẩm ngồi phía trước im lặng nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Bởi vậy, càng về sau trong xe cũng chỉ còn có tiếng nói chuyện của Trần Hi và anh chàng nam phụ.
Trần Hi mở Weibo, nam phụ cũng tò mò cúi đầu xem cùng, khẽ hỏi, “Chị Hi, chị đang xem cái gì vậy?”
Trần Hi thản nhiên trả lời, "Một loạt các từ hiếm có trong văn học Trung Quốc."
Mấy người phía trước bỗng liếc nhìn cô một cái, nam phụ cũng tò mò nhìn cô.
“Thông thường chúng ta vẫn hay gọi là những từ ngữ thô tục.”
Mấy người phía trước cúi đầu, Đường U Lạc xùy một tiếng. Nam phụ tiếp tục nhìn.
Cậu ta nhìn một lúc, sau đó lại hỏi, “Chị Hi, chị xem những thứ này làm gì vậy? Không phải tự hành hạ bản thân sao?”
Trần Hi rất nghiêm túc dạy bảo, “Chàng trai, xem những thứ như thế này mới có thể trau dồi kiến thức, ví dụ như văn học, từ vựng hoặc là lòng người tốt xấu.”
Nam phụ lên tiếng, “Nghe chị nói vậy em cũng cảm thấy rất có lý, chúng ta cùng nghiên cứu đi.”
Trần Hi nói: “Tốt lắm, cậu cũng muốn xem tiếp sao? Lại đây.”
Nam phụ nhích lại gần, cười nói, “Được được.”
Trần Hi nhìn khuôn mặt trắng mịn như ngọc của anh chàng nam phụ, tâm trạng rất vui vẻ, trực tiếp bỏ qua vẻ mặt đặc sắc của ba người còn lại.
Hai người ngồi nghiên cứu xem Trần Hi bị mắng chửi và bàn tán như thế nào. Được một phần ba quá trình thảo luận, Trần Hi dùng vốn từ vựng muôn màu muôn vẻ của mình giải thích cặn kẽ cho nam phụ biết đủ các thể loại từ ngữ thô tục bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung.
Nam phụ rất nghiêm túc học hỏi, thỉnh thoảng còn đặt những câu hỏi sắc bén.
Ví dụ như: “Chị Hi, chị bị bôi đen như thế này lỡ bố mẹ thấy được thì làm thế nào?”
Trần Hi trả lời, “Không biết, chị chặn bọn họ rồi. Đợi đến lúc được tẩy trắng thì chị sẽ liên hệ lại.”
Còn nữa: “Chị Hi, chị bị đá như vậy, lại còn bị bôi đen, chị cảm thấy nguyên nhân từ đâu mà ra?”
Trần Hi trả lời, “Còn có thể là nguyên nhân gì? Tất cả đều vì đối thủ quá mạnh mẽ mà vốn liếng của mình không đủ. Nếu có, hiện tại chắc hẳn chị nên nằm ôm đàn ông xem drama rồi.”
Nói xong lại cảm thấy không đúng ở đâu đó, “Nói cái gì vậy, chị có bị đá đâu.”
Nam phụ lạnh lùng vung tay, “Không cần giải thích, bọn em đều hiểu mà.”
Cuối cùng: “Chị Hi, đạo diễn Uông luôn nghi ngờ ánh mắt của chị, em cũng rất nghi ngờ, chẳng lẽ chị không thấy rằng tiền bối Tô đẹp trai hơn Nghiêm Hoài An rất nhiều sao?”
Trần Hi còn đang định thuận miệng trả lời, bỗng ngẩng đầu, không đúng, sao không khí lại có vẻ tràn ngập sát khí thế này?
Mạnh Thành Đức lớn tiếng ho khan, cảnh cáo liếc ra đằng sau, Đường U Lạc ngồi chỉnh sửa móng tay nhàn nhã nhìn cô. Về phía Tô Cẩm, anh bỗng hơi thả lỏng người, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô.
Trần Hi suy nghĩ một chút, cẩn thận đáp lời.
“Thật ra thì đạo diễn Uông và mọi người hiểu lầm rồi, chị không có quan hệ gì với Nghiêm Hoài An cả…”
“Người ta đang hỏi cô cảm thấy ai đẹp trai hơn, không hỏi cô có quan hệ với ai.” Đường U Lạc ở bên cạnh góp gió.
Trần Hi trả lời thế nào cũng đều có vấn đề. Nói là Tô Cẩm đẹp trai, mọi người nhất định sẽ cảm thấy cô nông cạn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Nếu nói rằng Nghiêm Hoài An đẹp trai thì... Dù sao bất kể có trả lời như thế nào thì cũng phải có ý là Tô Cẩm đẹp trai. Nên trả lời thế nào đây ta?
“Tô…”
Cô còn chưa nói hết câu, Đường U Lạc lại lên tiếng, “Nói cách khác là Nghiêm Hoài An không đẹp trai mà cô vẫn qua lại với anh ta, hẳn là ánh mắt có vấn đề."
Trần Hi: “…”
Sao mấy người có thể nói vậy được cơ chứ, cho nên cô mới bảo mình không có quan hệ gì với Nghiêm Hoài An cơ mà, mấy người không nghe à?
Tô Cẩm nhìn khuôn mặt đầy vạch đen của Trần Hi, cũng không biết vì giải vây cho Trần Hi hay có ý gì khác, anh chớp mắt khẽ cười, “Trần Hi thích mấy chàng trai nhỏ tuổi như Liễu Khê ấy, Nghiêm Hoài An và tôi không có liên quan gì.”
Liễu Khê, ai cơ? Trần Hi nghi ngờ nhìn Tô Cẩm. Anh chỉ cười, không giải thích rồi quay ra nhìn cửa sổ, nụ cười ấy còn dễ bị giật điện hơn so với sấm chớp ngoài trời.
Cũng may còn có Đường U Lạc, cô ta nhìn nam phụ, sau đó nói, “Khó trách hai người có nhiều chuyện để nói với nhau như thế, hóa ra vì có sở thích kiểu vậy, thật sự không nhìn ra đấy Trần Hi.”
Trần Hi cứng ngắc quay đầu nhìn chàng trai nào đó đang thẹn thùng, lo lắng không yên, “Liễu Khê, cậu bao nhiêu tuổi?”
Quả nhiên nam phụ nhăn nhó trả lời, “Hai mươi hai ạ.” Sau đó lại thêm một câu, “Còn chưa lập gia đình.”
Gia đình cái đầu nhà cậu, khóe môi Trần Hi run rẩy, bình tĩnh dịch mông, quay đầu bốn mươi lăm độ nhìn ra cửa sổ.
Một đường xuống núi thẳng tiến đến đường cao tốc cũng không thấy mưa tạnh, Tô Cẩm hỏi địa chỉ nhà của Đường U Lạc và Liễu Khê, sau đó bảo Mạnh Thành Đức đưa hai người về.
Đường U Lạc thất vọng, “Trần Hi, nhà cô ở đâu?”
Trần Hi còn chưa kịp nói địa chỉ, Tô Cẩm ngồi đằng trước bình tĩnh nói ra tên đường. Đường U Lạc nghi ngờ nhìn qua nhìn lại hai người, nam phụ cũng góp phần, “Chị Hi, em hỏi chị mà chị vẫn chưa nói mình ở đâu.”
Trần Hi muốn giải thích.
Tô Cẩm mở lời, “Trí nhớ cô ấy không tốt, tôi hỏi người đại diện của cô ấy.”
Tô nam thần thật uy phong.
“Trí nhớ không tốt á? Kịch bản còn không đọc mà vẫn quay được phim, chắc hẳn trí nhớ không kém lắm đâu nhỉ?” Đường U Lạc bất mãn phá đám.
Tô nam thần đáp, “Cô Đường đã nghe đến trí nhớ có chọn lọc bao giờ chưa? Về điểm ấy tôi cũng rất hài lòng với Trần Hi. Ít nhất lúc quay phim sẽ tiết kiệm được thời gian.”
Sao nam thần lại