Editor: Mie
Beta: An Hiên
Trần Hi không biết những cô gái khác có ảo tưởng vào tình yêu giống cô hay không, sau khi một việc gì đó diễn ra thì sẽ nghĩ đến rất nhiều khả năng và phiên bản.
Lúc cô nói chuyện với Thi Dĩ, Thi Dĩ hỏi thẳng luôn, "Có phải cậu phát sinh quan hệ với Tô Cẩm không?"
Trần Hi không hỏi tiếp nữa, vì ngay lúc đó cô cảm thấy Thi Dĩ đúng là còn dọa người hơn cả máy theo dõi.
Sau khi trở về, tâm trạng Trần Hi rất phức tạp, cô không thể hình dung được cảm giác này là gì, nói ngọt ngào thì không giống ngọt ngào, nói hạnh phúc thì không hoàn toàn hạnh phúc, loại cảm giác này giống như bạn muốn đi làm ở một công ty cao cấp nhưng bằng cấp của bạn chỉ ở tầm trung, còn đối thủ của bạn chính là loại sinh viên siêu đỉnh với vài chục năm kinh nghiệm làm việc, càng già càng lão luyện, bạn không ôm chút hi vọng gì, vốn chỉ đi xin việc cho có, kết quả không ngờ là vài ngày sau công ty đó lại gọi điện thoại đến nói với bạn rằng bọn họ chọn bạn, hơn nữa còn chỉ chọn mỗi bạn, tinh thần bạn bị đả kích, chắc chắn sẽ cảm thấy không chân thực, lại còn suy nghĩ xem rốt cuộc hôm nay có phải là ngày cá tháng tư không.
Tâm trạng lúc ấy của Trần Hi chính là như vậy, sau khi trở về cô luôn suy nghĩ rốt cuộc là thật hay không thật đây? ╮(╯_╰)╭
Cô xoa tim, chốc lát thì bắt đầu lạc trôi suy nghĩ, chốc lát thì dừng lại rồi vỗ mặt mình phủ nhận, Tô Cẩm say hay không say nhỉ?
Lúc thì vui mừng phát điên, lúc thì sầu lo đến nỗi sụp đổ, cả đêm cô ngủ không ngon.
Ngày hôm sau Trần Hi đến trường quay với một cặp quầng thâm trên mắt, không thể không nói, cô thực sự đã nghĩ quá nhiều.
Lúc Trần Hi đến trường quay thì đoàn phim đang chuẩn bị quay, Tô Cẩm mặc một bộ đồ cổ trang nho nhã, anh thảo luận công việc quay phim với đạo diễn Uông, trông thấy cô đi vào cũng chỉ liếc cô một cái, sau đó cực kỳ bình tĩnh tiếp tục nói chuyện với đạo diễn Uông, không ngừng lại chút nào.
Đúng là làm khó Trần Hi, đến bây giờ mà tim vẫn còn đập thình thịch không thể bình thường nổi, thấy anh không có chút khác thường nào, trái tim cô lập tức rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Cô biết mà, sự thật là anh chỉ uống say thôi! /(ㄒoㄒ)/~~
Trần Hi dần bình tĩnh lại nhưng tinh thần vẫn không được tốt lắm.
Đỗ Hân đưa cho cô một cốc sữa bò, đồng thời cũng đến gần quan sát cô rồi hỏi: "Trần Hi, em… bị sao thế?"
Đến kẹo mà Trần Hi cũng không có tâm trạng ăn, buồn bã thở dài, "Hình như em thất tình rồi."
Đỗ Hân khinh bỉ: "Giờ em mới biết à? Em thất tình mấy tháng nay rồi, đợi thêm mấy tháng nữa, bụng của Thẩm Điềm cũng sắp to luôn đấy."
Trần Hi lại thở dài một hơi, "Chị Hân, chị nói xem, nếu có một chàng trai hôn chị nhưng ngày hôm sau lại không nói gì với chị, thế nghĩa là sao?"
Hai mắt Đỗ Hân tỏa ra ánh sáng thô tục, cô nàng hóng hớt: "Sao thế, chàng trai nào không có mắt mà hôn em vậy?"
Trần Hi: ¬︹¬
"Nếu em nói là Tô Cẩm thì chị có tin không?"
Đỗ Hân cười mệt rồi ghét bỏ nói, "Hôm qua em mộng xuân à? Nhìn bộ dạng uể oải này của em, chắc cũng là loại phim cấm trẻ em phải không, sao tinh thần lại không bình thường như thế?”
Trần Hi khóc không ra nước mắt, cầm kịch bản lên che mặt mình.
Đỗ Hân lại ghét bỏ nhìn cô, sau đó nói tiếp: "Cho dù cậu ấy hôn em thật thì cũng chỉ là nhất thời không kìm lòng được, đơn thuần là muốn hôn người khác mà thôi, nói không chừng nam hay nữ gì cũng được hết, nên em đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, quay phim tốt mới là chuyện quan trọng nhất, tuy bây giờ công ty buông tha cho em nhưng chị thì vẫn còn ở đây, nghĩ thông suốt chút đi."
Hiện tại ở trong mắt Đỗ Hân thì Trần Hi đã biến thành một người thần kinh, hơn nữa còn bị bệnh rất nghiêm trọng, gộp hết nguyên nhân dẫn đến kết