Editor: Bóng
Beta: An Hiên
Sáng hôm sau, Trần Hi mang theo khuôn mặt mệt mỏi quá độ xuất hiện tại phòng trang điểm, Đỗ Hân xách một túi đồ ăn thật to đi vào, cực kỳ ngạc nhiên với sắc mặt của cô.
Sau đó cô ấy nhiều chuyện hỏi: "Chị còn đang thắc mắc tại sao Tô Cẩm lại mua một túi đồ ăn to như vậy rồi bảo chị đưa cho em, thì ra là vì đêm qua kịch liệt quá mức à, biết hôm nay em phải quay phim mà không kiềm chế chút sao."
Tiểu Lâm đang chuốt mascara cho Trần Hi nghe thấy cũng cười run hết cả người: "Chị Hân này, chuyện xấu hổ như thế mà chị cũng nói được.”
Trần Hi mặc kệ bọn họ tự suy diễn lung tung, uể oải hỏi một câu: "Tô Cẩm đã đi từ sớm rồi ạ?"
Đỗ Hân gật đầu, tiện tay ném túi đồ ăn lên bàn: "Trời còn chưa sáng đã đi rồi, em cũng không nhìn xem cậu ấy bận rộn thế nào mà còn dành thời gian đến thăm em. Chị thật khâm phục cậu ấy, cũng không biết rốt cuộc em có gì đáng xem chứ.”
Trần Hi: "..." Sao tôi muốn chửi thề thế này? ╮(╯_╰)╭
Tô Cẩm rời khỏi khách sạn rất sớm, mãi tận lúc Trần Hi đến đoàn phim anh mới gọi điện thoại hỏi cô ăn sáng chưa. Một mặt Trần Hi muốn vỗ tay cho sự quan tâm của Tô nam thần, mặt khác lại cảm thấy có gì đó không chân thật, nhưng không biết là không chân thật chỗ nào.
Đến khi nhân viên của đoàn làm phim bắt đầu xôn xao về chuyện nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện ở khách sạn sáng nay thì Trần Hi mới hiểu ra, đối với mọi người, bao gồm cả cô, Tô Cẩm quá không chân thực, ngày trước anh là người mà Trần Hi không thể nào với tới, vậy mà bây giờ lại gọi điện thoại hỏi thăm cô đã ăn sáng chưa. Khoảng cách quá lớn lại được rút ngắn một cách tự nhiên đến nỗi không thể tin được.
Nhân viên đoàn phim A nhiều chuyện: "Lúc sáng tôi đi chuẩn bị đạo cụ thì nhìn thấy Tô Cẩm, khi đó tôi còn tưởng mình nằm mơ cơ, không ngờ đi hỏi mấy người trong khách sạn mới biết được là thật đó. Ôi ôi, thật sự hối hận vì không mang theo điện thoại, biết đâu còn chụp được vài tấm ảnh nữa."
Nhân viên đoàn phim B bà tám: "Trời ạ, sao Tô Cẩm lại ở khách sạn này nhỉ, không logic gì cả, không phải khách sạn này chỉ để diễn viên và nhân viên đoàn bọn mình ở thôi à?"
Nhân viên đoàn phim C hít drama: "Hay là anh ấy đến thăm người trong đoàn phim chúng ta? Nhưng mà chỗ này của chúng ta cũng đâu có ai quen biết Tô Cẩm, ngoại trừ..."
Người C còn chưa nói xong thì bỗng dưng Trần Hi cảm giác có ánh mắt khác thường quét lên người mình, cô quang minh chính đại ngẩng đầu lên nhìn đám người tụ tập hóng hớt, mỉm cười dịu dàng.
Tất cả nhân viên đồng loạt quay đi, người nhiều chuyện A nói: "Không còn người nào khác nữa à? Chuyện này không cần nghĩ cũng thấy không thể nào, tôi thà tin rằng Tô Cẩm đến thăm nam chính của chúng ta còn hơn."
Cả đám hùa nhau gật đầu. Người nhiều chuyện C đồng tình: "Tôi thà tin Tô Cẩm thích đàn ông còn hơn tin người anh ấy thích là..."
Mấy lời tiếp theo không cần nói cũng biết.
Trần Hi im lặng uống sữa nhưng trong lòng gào thét hàng trăm triệu lần câu đậu má, cô chỉ muốn nói, rốt cuộc là mình thua kém đàn ông ở chỗ nào vậy hả? /(ㄒoㄒ)/~~
Chẳng mấy chốc, chuyện Tô Cẩm nghỉ lại khách sạn đã được truyền đi khắp đoàn phim. Mọi người ai nấy đua nhau đoán nguyên nhân Tô Cẩm đến đây, sau khi loại bỏ các trường hợp khả thi thì mọi người đều đồng loạt nhìn sang diễn viên nam chính của đoàn phim Hoa Nở Hoa Tàn.
Anh diễn viên chính vô tội kích động quát lên: "Tô Cẩm đến đây thì liên quan gì đến tôi? Các người nhìn tôi làm gì?"
Mọi người cười xấu xa, ý tứ trong đó không cần nghĩ cũng hiểu khiến nam chính tức điên lên, nhưng sau đó... Lại lặng lẽ đỏ mặt...
Trần Hi: "..." Cô tuyệt vọng với thế giới hủ nữ này rồi. /(ㄒoㄒ)/~~
Trong lúc Tô Cẩm