Editor: Minh Châu
Beta: An Hiên
Vài ngày trước, Tô Cẩm đến công ty sắp xếp các công việc, đã là ông chủ còn là một diễn viên, Tô nam thần vô cùng bận rộn, phải vừa chăm sóc người khác vừa chăm sóc bản thân, không thể để xảy ra chút sai lầm nào.
Bên phía Trần Hi cũng không tốt hơn bao nhiêu, lần này cô được đề cử khá nhiều hạng mục trong buổi lễ trao giải, Đỗ Hân đã đưa cho cô một bài viết cảm ơn thật dài, muốn cô học thuộc, theo như lời của Đỗ Hân thì có chuẩn bị trước sẽ tránh được tai họa, ngộ nhỡ giám khảo bị mù nên đoạt được giải cũng không chừng. o(╯□╰)o.
Trần Hi rất bất đắc dĩ, bèn đau khổ học thuộc lòng. Lúc gần tối, Đỗ Hân đưa mấy bộ trang phục dạ hội bảo cô thử hết, nếu không được thì còn có thời gian để đi đổi, cô vừa phải học thuộc lòng còn phải thử quần áo, thật sự là hành hạ thắt lưng già cỗi này mà.
Mỗi chiếc váy Đỗ Hân đưa tới đều rất đặc sắc, mà phần lớn đặc sắc ở đây chính là một chữ, lộ.
Như thế nào là lộ một cách đẹp đẽ, như thế nào là lộ một cách quyến rũ.
Lúc Trần Hi thay một chiếc váy đen bó sát người, cô thật sự sụp đổ.
Phía trên váy hở tới tận ngực, không cẩn thận còn bị tụt xuống nữa, bên dưới lại cực kỳ ngắn, Trần Hi đi một bước, nếu có cầu thang ở đây thì chuyện lộ hàng sẽ xảy ra trong tích tắc.
Mặt cô đen sì chuẩn bị thuận tay cởi ra, nhưng mà thật không khéo, ngay lúc đó cánh cửa đang khép hờ bị đẩy ra, nam thần nào đó mệt mỏi đứng ở cửa, nét mặt ngạc nhiên nhìn Trần Hi chuẩn bị cởi váy.
"Em biểu diễn thời trang sao?" Anh hỏi một câu.
Trần Hi vội vàng đứng thẳng lên, ho một tiếng rồi trả lời, "Không phải, đây là quần áo cho buổi lễ trao giải, Đỗ Hân bảo em thử xem..."
Sau khi nói xong, cô cảm thấy hơi xấu hổ nên vội vàng lên tiếng, "Anh cảm thấy thế nào?"
Tô Cẩm chậm rãi đi qua, nghiêm túc đánh giá một chút, sau đó nhìn vào mắt cô rồi hỏi, "Em muốn nghe anh nói thật sao?"
Trần Hi gật đầu.
Tô Cẩm ném áo khoác của mình lên sofa, chậm rãi cởi áo sơ mi, Trần Hi nuốt từng ngụm nước bọt.
Anh tới gần rồi ôm lấy eo cô, mũi chân của Trần Hi bị nhấc lên, bối rối dựa vào ngực anh, "Biết mặc như vậy sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Trần Hi lắc đầu.
Tô Cẩm cong môi, "Để anh nói cho em biết."
Ừ thì Tô Cẩm là một người cẩn thận, anh dùng một khóa học toàn diện để giải thích cho Trần Hi biết mặc như vậy sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiện thể còn trực tiếp giải thích, quá trình cẩn thận này làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lần này, nam thần nào đó không thể dừng lại được, lúc chiếc váy trên người Trần Hi bị ném xuống đất, cô đã không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Khi tay của Tô Cẩm lướt qua mỗi một tấc da thịt trên người cô, ngay cả bản thân là ai Trần Hi cũng không biết, mà sau cùng, khi cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền đến, Trần Hi chỉ có thể hét tới tê tâm liệt phế.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Đỗ Hân, để em bàn luận khái niệm thời trang với chị bằng vũ lực được không?
Một đêm trăng gió, Trần Hi mệt tới mức không thể nhấc mười đầu ngón tay lên được, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, rèm cửa sổ che khuất ánh sáng bên ngoài.
Cánh tay trắng nõn của Trần Hi hơi lộ ra, mái tóc dài buông xõa, gò má như nhuộm ráng ngũ sắc (1), cô khẽ chuyển động cơ thể, trong miệng thốt ra một tiếng than nhẹ.
(1) Hình ảnh ráng ngũ sắc: https://bitly.com.vn/yydhy
Tô Cẩm tỉnh dậy, ôm lấy cô từ phía sau rồi hôn lên bả vai của cô, ngửi hương thơm từ da thịt người con gái, giọng nói trầm thấp mang theo sự quyến rũ.
Trần Hi suy nghĩ xem anh sẽ nói gì, thật không ngờ câu đầu tiên nam thần nói lại là: "Trần Hi, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Trần Hi không để ý đến việc cả người đang đau, xoay người lại, ngơ ngác, "Dạ?"
Bọn họ đang không mặc gì, động tác của