Từ sau lần đó, mỗi buổi tối Gintoki đều kéo Spandam đi tìm một lần, đáng tiếc ngoại trừ daifuku nhân đậu ra thì không có thu hoạch được gì khác.
Mà mỗi ngày số người biến mất lại càng gia tăng.Càng ngày Gintoki càng cảm thấy không được bình thường.Cho đến một buổi tối đã có chuyện xảy ra.Vốn dĩ Gintoki đang ngủ thì đột nhiên nghe thấy có vài tiếng sột soạt.Gintoki nghi ngờ ngồi dậy thì nhìn thấy Spandam bình thường luôn ngủ say lúc này lại ngồi dậy rồi bỏ ra ngoài.“Tiểu đêm sao? Không đúng…”Gintoki nhìn thoáng qua đôi dép lào vẫn còn đặt dưới giường của anh ta--- Spandam đi chân trần ra ngoài.
Ý thức được có chuyện không bình thường, Gintoki tức khắc xuống giường đi theo.Spandam đi vào giữa rừng cây--- Đây chính là mảnh đất mỗi đêm anh ta và Gintoki đến để tìm người.Gintoki một đường đi theo sau lưng anh ta, mối nghi ngờ trong lòng cũng càng lúc càng lớn.‘Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Itsuki và những người khác cũng biến mất như thế này sao?’Gintoki ngẫm một lát rồi định chuẩn bị tiến lên một bước đuổi kịp.
Chợt lúc này lại cảm thấy sau lưng mình hơi nặng.“Ông già?”Cho dù đã mắc bệnh đãng trí nặng nhưng lực tay vẫn rất mạnh, thầy Long run rẩy há miệng cười lộ ra hàm răng không còn mấy cái của mình, rồi nói: “Juany, muốn ăn daifuku nhân đậu sao?”“Ai là Juany chứ, đã nói tôi là Gintoki rồi mà!!!” Gintoki quyết đoán nói: “Tôi muốn daifuku nhân đậu nhưng trước để đó đi, bây giờ không rảnh ăn.”Cậu lại lần nữa nhìn Spandam rồi phát hiện vẫn còn chưa bị lạc mất, nên cậu lại lần nữa chạy lên hai bước, còn túm lấy thầy Long trên lưng xuống.“Ông không ngủ được à? Bây giờ mấy giờ rồi chứ… Mau về nhà ngủ đi! Nếu không sẽ càng đãng trí hơn đấy! Sẽ trở nên đãng trí tới mức lúc xuống dưới gặp lại bạn già cũng không nhận ra được đấy! Nên cứ về đi!”Gintoki lải nhải một lát rồi mặc kệ thầy Long mà đuổi theo Spandam.Chỉ thấy Spandam dừng lại trước một gò đất.
Sau đó anh ta ngồi xổm xuống, bắt đầu không ngừng bới thảm cỏ lên.Một lát sau dưới thảm cỏ hiện lên một cái giếng.Cậu thấy Spandam chuẩn bị nhảy xuống thì lao đến túm anh ta lại gọi:“Này này này, tỉnh tỉnh!”Spandam cũng không phản ứng lại, giống như một cỗ thi thể vậy.“Tỉnh tỉnh--” Cậu dứt khoát tát cho anh ta vài cái.Spandam vẫn không có chút phản ứng nào.“Tỉnh lại cho tôi, tên khốn này!” Cậu lại túm lấy anh ta rồi vật ngược ra sau.Nhưng Spandam trước sau vẫn không hề có chút phản ứng nào.“Tỉnh đi tỉnh đi!” Cậu vừa la lên vừa không đừng đập đầu anh ta vào cái cây bên cạnh.Dù vậy Spandam vẫn không hề phản ứng lại.“Không được rồi, như vậy thì…” Gintoki nhìn Spandam đang nằm dài trên đất nói thầm.Cậu im lặng một lát rồi đột nhiên giơ thanh đao lên cắm thẳng vào cúc hoa của Spandam.Anh ta tức khắc giống như zombie sống lại nhảy dựng lên hét thất thanh.“À, anh tỉnh rồi.”Spandam kề sát mặt Gintoki dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết ngay mà, làm gì có bệnh trĩ nào chứ… Lúc trước ngươi cũng làm vậy với ta chứ gì???”“Hả? Không không không, ảo giác đó, toàn bộ đều cho anh bị ảo giác thôi.”“Ảo giác cái quái gì chứ!!! Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao???”“Thôi, so với việc cứ đứng đây trách mắng tôi thì không bằng trước tiên nhìn xung quanh của anh xem.”Lúc này, Spandam mới kinh ngạc phát hiện mình không nằm trong phòng mà đang đứng giữa rừng cây u ám.“Hả? Sao lại thế này? Vì sao ta lại ở đây? Ta không phải đang ngủ sao?”“Quả nhiên không phải anh tự đi.
Nhưng mà, ít nhiều gì cũng nhờ vào hành động kỳ quái này của anh đã giúp tôi tìm được nơi chúng ta luôn tìm kiếm rồi.” Gintoki đi tới bên cạnh miệng giếng thăm dò, bên trong chỉ có một mảnh hắc ám, không thấy rõ cái gì.“Là, là cái này sao? Ta, ta tìm được sao? Nhưng mà… Sao ta biết chứ?” Spandam nghi ngờ khó hiểu hỏi.Nhưng Gintoki cũng không thể trả lời vấn đề này.
Đột nhiên lúc này, cậu chú ý thấy có một thứ gì đó màu đen đang di chuyển bên tay của Spandam.Cậu giơ tay bắt lấy thì thấy trong tay mình là một con kiến nhỏ.Spandam thấy vậy thì cất giọng chán ghét nói:“A, gớm chết đi được! Bởi vậy nên ta mới ghét rừng rậm nhất đấy!!!”“Chẳng lẽ…”Nghe thấy Gintoki nói thầm, Spandam nghi ngờ hỏi: “Hả? Chẳng lẽ cái gì?”“...Không có gì.” Gintoki trực tiếp bóp chết con kiến rồi lại nhìn về phía miệng giếng.Spandam có chút do dự hỏi:“Ngươi… Không phải muốn vào đó chứ?”Thấy Gintoki không trả lời, Spandam vội nói: “Ngươi muốn vào thì tự đi một mình đi nha, ta tuyệt đối không đi theo đâu!!”Gintoki đột nhiên mỉm cười nói:“Ái chà, anh nói cái gì vậy? Không phải từ trước đến nay chúng ta đều là huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Anh còn đặc biệt sắp xếp chức Phó CP5 cho tôi mà!!”“Ai là huynh đệ tốt với ngươi chứ? Ta hoàn toàn bị bắt buộc mà!!!” Spandam ra sức oán giận.“Cái gọi là huynh đệ, chính là xây dựng từ cưỡng bách và bị cưỡng bách đó.”“Ngươi chơi ta hả???”“Tóm lại, anh đi xuống quan sát tình hình cho tôi đi.
Dù sao vốn dĩ khi nãy anh cũng chuẩn bị xuống đó mà.
Coi như tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi thôi.” Gintoki vừa đẩy Spandam xuống giếng vừa khuyên.Spandam nhảy ra chỗ khác gào lên: “Đừng nói giỡn chứ! Muốn đi thì tự ngươi đi đi!! Ta không cần đâu!! Thấy thế nào thì cái đó cũng là bẫy, còn chính là cái dạng mà một khi vào là chết chắc nữa!!!”“Sao anh có thể lạnh lùng vậy chứ? Tôi chỉ là một đứa con nít mà thôi!”“Đừng có vào lúc này mà cường điệu mình là con nít! Tự ngươi nói coi có khi nào ngươi làm mấy chuyện giống con nít chưa? Cho dù ngươi là trẻ con thì cũng là đồ quái vật trẻ con!!!”Gintoki và Spandam đang ồn ào đẩy qua đẩy lại, không ngừng muốn đẩy đối phương xuống giếng