Ôn Phi muốn nói với Khúc Dĩ Phồn từ nhỏ đến lớn cô đều nhìn bóng dáng Khúc Dĩ Phồn lớn lên, cô thích Khúc Dĩ Phồn, cho nên vẫn luôn đuổi theo bước đi của anh, cho nên lúc Khúc Dĩ Phồn nói với Ôn Phi hình như anh cũng thích cô, Ôn Phi đã cảm thấy nỗ lực nhiều năm như vậy cũng không uổng phí.
Khúc Dĩ Phồn nghe được Ôn Phi nói, tựa như tiếng gõ chuông vang thứ nhất vào sáng sớm ở chùa cổ, có thể làm cho tất cả động vật, hoa và chim trong rừng bừng tỉnh, mặc dù Khúc Dĩ Phồn biết, nhưng anh chưa từng nghe Ôn Phi nói ra miệng.
Một câu này chứa một ít ấm ức, lại rất kiên định.
Khúc Dĩ Phồn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Ôn Phi, anh đã quen biết Ôn Phi mười lăm năm, lần đầu nghe Ôn Phi nói thích một người, người kia lại là mình.
“Anh không ngờ cô ấy lại là vợ chưa cưới của Phương Đằng, năm cấp ba đó, Vu Tuệ Tuệ hoàn toàn không để bất kì kẻ nào vào mắt, một lần vô tình anh mới dạy cô ấy bơi, đó là lần đầu tiên anh tiếp xúc với con gái, nên chắc chắn sẽ thích cô ấy.
Về sau anh theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng không đồng ý, cũng không từ chối, anh cảm thấy cô ấy khác với những người khác, cô ấy có suy nghĩ của riêng mình, cô ấy không nước chảy bèo trôi, cho nên càng thích cô ấy.
” Đột nhiên, Khúc Dĩ Phồn kể về quá khứ với Vu Tuệ Tuệ cho Ôn Phi nghe.
Quả thật Ôn Phi không muốn nghe, nhưng lại không tự chủ được mà nghe.
“Chuyện sau này em cũng biết rồi, vậy mà anh thật sự cùng cô ấy chơi loại trò chơi nếu sau khi tốt nghiệp hai người còn ở cùng một trường thì sẽ bên nhau kia, anh chắc chắn hai đứa anh sẽ ở bên nhau, không ngờ gần đến thi đại học lại xảy ra chuyện kia.
Lúc anh nằm trên giường bệnh chưa từng gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại nào, lúc nhắn tin điện thoại đến cũng không nói anh bệnh, anh sợ cô ấy sẽ đến thăm anh, lại lây cho cô ấy, chuyện cô ấy coi trọng cũng chính là chuyện anh coi trọng.
”
“Sau khi tốt nghiệp, bọn anh còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc, anh cho rằng anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, kết quả vẫn đụng phải, không phải anh thích cô ấy, cũng không phải anh ghen với Phương Đằng, chỉ là có một vài quá khứ cũng phải chậm rãi mới có thể tiêu hóa.
Anh chưa từng gặp lại Vu Tuệ Tuệ, cho nên lúc gặp mặt lần nữa mới có cảm xúc, đoạn thời gian kia nếu như sau khi bọn anh kết thúc anh có thể nhìn thấy cô ấy thường xuyên, cô ấy cũng biết chỉ là bạn học với anh.
Anh sẽ từ từ thích nghi chuyện cô ấy sắp thành