Sau khi Khúc Dĩ Phồn quét dọn phòng khách ổn thỏa, anh nhìn thời gian một cái, đã là gần mười hai giờ, anh nhớ bảng chương trình học của Ôn Phi, sáng mai cô còn có lớp, vì vậy đẩy Ôn Phi ra khỏi cửa: “Ngủ ngon!”
Lúc Khúc Dĩ Phồn đi tới cửa nhà mình còn không quên quay đầu nói một tiếng với Khúc Dĩ Phồn: “Thứ ba tuần tới lúc đi gặp đạo diễn nhớ thể hiện tốt một chút, em chờ mua vé xem phim của anh ở rạp chiếu phim.
”
Khúc Dĩ Phồn vẫy tay: “Mau đi ngủ đi!”
Ôn Phi ồ một tiếng, mở cửa trở về nhà mình, Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi đóng cánh cửa kia lại, lại nhìn hành lang thêm hai lần, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, cửa sổ trên hành lang không hề đóng, gió rạng sáng mùa xuân cũng rất lạnh.
Khúc Dĩ Phồn rút điện thoại ra, nhắn cho Ôn Phi thêm một tin nhắn bảo cô đắp chăn cho kín rồi đóng cửa lại.
Thứ tư, Khúc Dĩ Phồn chuẩn bị xong hết thảy, Ôn Phi đã liên lạc với Vương Á xong xuôi, bởi vì Vương Á phải đi quay phim nên xin nghỉ với trường học, Ôn Phi thì không được, sau khi liên lạc với Vương Á liền chỉ Khúc Dĩ Phồn mà nói: “Tớ giao anh ấy cho cậu, đừng thấy ngày thường anh ấy có dáng vẻ hiền lành, thực ra vẫn là người không giỏi tiếp xúc.
”
Khúc Dĩ Phồn tựa người lên xe, vừa chơi điện thoại vừa nói: “Phi Phi, anh có thể nghe thấy à nha.
”
Vương Á vỗ vỗ bả vai Ôn Phi, không ngờ Ôn Phi thực sự thuyết phục được Khúc Dĩ Phồn, lòng tràn đầy vui mừng chào anh một tiếng, Khúc Dĩ Phồn cũng cười với cô ấy.
Ôn Phi tiếp tục lên lớp học, cô ngồi ở hàng cuối cùng trong dãy bàn học, người tựa vào bên cửa sổ, mỗi lúc có gió thổi, cô liền nhắm mắt một cái, hưởng thụ một chút, đột nhiên lại nhớ đến tiểu thuyết mà Vương Á post trên mạng ngày hôm đó, vì vậy mở ra xem.
Câu chuyện quả nhiên rất giống quá trình giữa cô và Khúc Dĩ Phồn, chỉ có điều một vài tình tiết giữa cô và Khúc Dĩ Phồn không có hoàn mỹ như trong tiểu thuyết, hoặc không có trắc trở như vậy, trong thực tế, cô cũng chính là người từ đầu tới cuối đều đi trên con đường thầm mến.
Mà nữ chính trong tiểu thuyết lại càng đơn thuần, càng đáng thương hơn, cô ấy tự tay đưa người đàn ông mình thích tới trước mặt một cô gái khác, vẫn còn phải treo nụ cười trên mặt thể hiện rằng mình chẳng qua là “anh em tốt” của người đàn ông kia thôi.
Người con trai kia ưu tú giống như Khúc Dĩ Phồn, cũng được con gái thích mà không biết như anh, ngược lại, lại từ đầu tới cuối chẳng hay biết gì lạnh nhạt với người kia, có một cảnh trong tình tiết vở kịch là nam chính đưa quà nữ chính tặng mình tặng lại cho người khác, sau khi nữ chính biết