Chuyện Khúc Dĩ Phồn đóng phim cũng được truyền bá rộng trong các trường đại học ở thành phố S, theo tiến trình quay phim, nhân viên công tác trong đoàn làm phim cũng không quên chụp lại hình ảnh Khúc Dĩ Phồn mặc quần áo cấp 2 đăng lên trên mạng, lại tạo ra một trận phong ba.
Tiểu thuyết này của Vương Á được đặt tên là "Một đường theo gót", cũng bởi vì bộ phim này, lượt view tiểu thuyết của cô ấy ở trên mạng cũng tăng lên không ít.
Vương Á nói trước khi tốt nghiệp liền dựa vào bộ phim này để có thể chính thức tốt nghiệp, Ôn Phi nghĩ mình có phải cũng phải biết một quyển sách thật dày rồi được quay thành phim hoặc truyền hình gì đó, như vậy còn có thể tốt nghiệp thật tốt.
Thời gian quay một bộ phim không lâu, huống chi phần lớn tình tiết của bộ phim này đều xảy ra ở trường học, thỉnh thoảng thêm vào vài cảnh trong studio cũng không phiền phức lắm, Ôn Phi đã tính toán qua, tổng cộng cô đã đi thăm dò chín lần.
Trong đó có một khoảng thời gian Khúc Dĩ Phồn lại đi Bắc Kinh lần nữa, trong phim có tình tiết anh phải đứng trên Trường Thành hô to tên của nữ chính, bộc lộ hết tất cả những tình cảm trong quá khứ ra ngoài.
Ôn Phi nghĩ nếu như lúc cô và Khúc Dĩ Phồn cùng tới Trường Thành, hai người đã ở bên nhau, vậy bọn họ đã bị coi là yêu sớm rồi.
Có hai cảnh hôn cũng được sắp xếp quay cuối cùng, vì muốn bồi đắp thêm sự ăn ý giữa diễn viên nên đạo diễn đặc biệt sắp xếp những cảnh tình cảm nồng đậm ra đằng sau, khi Ôn Phi biết có cảnh hôn, cô ngồi trong phòng học hoàn toàn ngồi không yên.
Vừa hết giờ cô liền cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại của Vương Á, Vương Á vừa mới nói được một chữ a lô, Ôn Phi liền mở miệng: “Vương Á, cậu là bạn thân của tớ mà sao chuyện lớn như có cảnh hôn cậu cũng không nói cho tớ biết! Muốn tớ xem bạn trai mình đi hôn miệng của cô em khác? Tớ và anh ấy chung quy cũng chưa hôn được mấy lần!”
Vương Á che kín ống nghe, vô tình lại thành mở loa ngoài, để cho Khúc Dĩ Phồn và nữ diễn viên chính Giang Vũ đang đứng ở chỗ đó thảo luận kịch bản nhìn thấy chuyện cười, vẻ mặt đang rất nghiêm túc của Khúc Dĩ Phồn trong nháy mắt không thể trưng ra nữa, anh nhất thời cười thành tiếng.
Ôn Phi nghe thấy tiếng cười của Khúc