Vừa nhớ thành nghiện

Chương 12


trước sau

Lý Thương Mạc lại dùng loại ánh mắt khiến Diêu Bảo Châu nổi da gà nhìn cô, cười đến lưu manh vô lại, dáng vẻ xấu xa lại khiến cho Diêu Bảo Châu vừa cảm thấy nguy hiểm lại nhịn không được tò mò.

"Đại ca, có thể đừng nhìn tôi như vậy được không?" Diêu Bảo Châu nói.

"Em gái à." Lý Thương Mạc miệng tiện không buông tha, theo câu đại ca kia cười tủm tỉm nói tiếp: "Dáng vẻ đẹp mắt còn sợ người xem à?"

Diêu Bảo Châu cười, Lý Thương Mạc còn biết dùng lời của cô đối đáp lại.

"Vậy cũng không giống." Diêu Bảo Châu cũng học theo Lý Thương Mạc nói.

"Không giống ở đâu?"

"Anh nhìn tôi như vậy, khiến tôi có cảm giác mình là bé thỏ trắng sắp bị ăn sạch."

"Nói hưu nói vượn, cô cho tôi là lão sói xám sao?"

"An không phải lão sói xám thì là gì?" Diêu Bảo Châu nhíu mày nói: "Anh không phải sói hoang vừa ngọt ngào vừa quyến rũ sao?"

"Tôi đương nhiên là lão sói xám, nhưng mà..." Lý Thương Mạc vẻ mặt cười xấu xa, ngữ khí mập mờ nói: "Sao cô có thể là bé thỏ trắng chứ? Cô quá coi thường bản thân rồi, như thế nào cũng phải là sói cái chứ."

Diêu Bảo Châu cúi đầu cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh là sói hoang, cô là sói cái, đây là đang ám chỉ cô sao?

Thấy Diêu Bảo Châu cười mà không nói, Lý Thương Mạc cũng không tiếp tục trêu chọc cô, nói chuyện có chừng mực rất quan trọng, hiện tại là ổn rồi, nói thêm một câu nữa chỉ sợ sẽ biến thành quấy rối tình dục, cho nên hôm nay tới đây thôi, cũng tàm tạm rồi.

Lý Thương Mạc thu lại vẻ mặt trêu chọc, phả khói, giọng hơi đứng đắn, hỏi: "Sao dậy sớm như vậy? Ngày hôm qua trở về phòng cũng gần mười một giờ rồi, không ngủ được à?"

"Ừ."

"Sao vậy? Không nên nha, ngày hôm qua cô lái xe cả ngày, buổi tối lại ăn cơm uống rượu, có lẽ rất mệt mới đúng. Cô không nghỉ ngơi tốt, hôm nay lái xe chịu sao nổi."

Diêu Bảo Châu không nghĩ tới Lý Thương Mạc còn rất biết quan tâm người khác, đứng đắn còn rất tinh tế tỉ mỉ đấy.

"Hết cách rồi, chính là ngủ không được, uống thêm mấy cốc cà phê là được."

Lý Thương Mạc nhíu mi nói: "Hả? Sao lại ngủ không được? "

"Hả, làm sao vậy?"

"Không phải vì hôm nay tới Nhã Khương nên cô kích động đấy chứ?" Vẻ mặt Lý Thương Mạc thành thật hỏi.

Diêu Bảo Châu quả thực không phản bác được, anh không thể tự kỷ đến mức này chứ.

Thấy Diêu Bảo Châu sắp trợn trắng mắt, Lý Thương Mạc càng hăng hái hơn, vẻ mặt đắc chí nói: "Nhìn cô đi, chắc chắn là bị tôi nói đúng tâm sự rồi. Vui vẻ như vậy sao? Ôi, thích tôi như vậy sao?"

Diêu Bảo Châu nhịn không được hừ một tiếng, cười lắc đầu.

"Aiz, thật bất đắc dĩ." Lý Thương Mạc nặng nề mà thở dài một hơi nói: "Tôi cũng biết, người đàn ông đẹp trai, sức sống mãnh liệt, bá đạo, các cô đều không ngăn cản nổi, gặp là cướp ngay, aiz, chạy trời không khỏi nắng."

Diêu Bảo Châu thật sự bị Lý Thương Mạc chọc cười rồi, cô cười đến khóe mắt hận không thể bật ra.

Lý Thương Mạc thấy cô cười đến vui vẻ như vậy, đắc ý nhướn mày, vừa nhìn cô cười, vừa hút thuốc.

Thích nhìn cô cười như vậy, dáng vẻ vô ưu vô lo, khiến người thương yêu.

Diêu Bảo Châu cười đến mỏi mặt, liếc Lý Thương Mạc nói: "Cái gì đẹp trai, sức sống mãnh liệt, bá đạo đâu, loại từ kém cỏi như vậy mà anh cũng nghĩ ra. Bình thường anh đều tự kỷ như vậy sao?"

"Tôi thế này gọi là tự kỷ sao?"

"Hả?"

"Tôi như này gọi là tự tin."

Lúc Lý Thương Mạc nói chuyện, thật sự là có chút ngang ngược tự tin, trong nháy mắt Diêu Bảo Châu thậm chí cảm thấy anh thật sự không phải là tự kỷ.

Anh chỉ là sức sống mãnh liệt, mạnh mẽ xông tới.

Nhưng chẳng phải đàn ông nên không sợ hãi, bá đạo sao?

Cũng là bởi vì xã hội hiện đại quá chú ý lịch sự, cho nên người đàn ông thô lỗ như anh mới đặc biệt có loại mị lực nguyên thủy.

Diêu Bảo Châu mỉm cười nhìn Lý Thương Mạc, lần này lại đến lượt Lý Thương Mạc bị nhìn run lên, thậm chí có chút xấu hổ.

May mà lúc này phía sau hai người truyền đến tiếng động, bọn họ nhìn lại, là nhà hàng mở cửa, nhân viên phục vụ đi tới, chuẩn bị tiệc buffet.

Nhìn thấy có người đi tới, Lý Thương Mạc vội dập tắt thuốc, đội mũ lên, nhỏ giọng nói với Diêu Bảo Châu: "Tôi phải đi rồi, nếu không sẽ bị phát hiện, chúng ta dựa theo thời gian ước định gặp mặt."

Nói xong, cũng không đợi Diêu Bảo Châu phản ứng, Lý Thương Mạc đã đi.

Diêu Bảo Châu có một loại cảm giác Lý Thương Mạc là cô bé lọ lem, bản thân là hoàng tử, thời gian vừa đến, anh phải biến mất, quả thực so với cô bé lọ lem ở bên trong cổ tích còn muốn đúng giờ hơn, mặt trời vừa ra lên người đã không thấy tăm hơi.

Nhưng mà nhìn tàn thuốc trên mặt đất, còn cả cái miệng ba hoa của Lý Thương Mạc, khiến Diêu Bảo Châu cảm thấy, cổ tích này không khỏi cũng quá trưởng thành rồi?

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, Lý Thương Mạc vừa đi, mặt trời đã lên rồi.

Bầu trời phương đông được ánh bình minh phủ lên màu đỏ, núi Minh Sa phương xa ánh vàng rực rỡ, mềm mại phủ phục dưới ánh mặt trời, như là một thiếu nữ dịu dàng ngoan
ngoãn.

Tất cả giờ mới bắt đầu, tất cả đều còn kịp.

Diêu Bảo Châu hôm nay hiếm khi có được tâm trạng tốt như vậy, nhàn nhã ăn hết bữa sáng, uống hết ba cốc espresso, lại bảo nhân viên nhà hàng đóng gói một phần bữa sáng cho mình, rót một bình đầy cà phê mới đi đại lý xe lấy xe.

Lấy xe, Diêu Bảo Châu đến điểm hẹn đón Lý Thương Mạc.

Cô cũng rất bội phục Lý Thương Mạc, anh có thể nghĩ đến góc xó xỉnh này, thật sự đúng là kinh nghiệm trốn tránh phong phú, không đi làm gián điệp thật đáng tiếc.

Lý Thương Mạc từ trong góc lén lút chui đi ra, gõ cửa xe.

Diêu Bảo Châu nhìn thấy một người đàn ông võ trang đầy đủ đứng ngoài xe đeo kính râm khẩu trang, tuy bên này tia tử ngoại rất mạnh, nhưng cũng không cần phải kín mít như vậy chứ?

"Trông chả khác gì ăn trộm nhỉ?"

Diêu Bảo Châu đá mở cửa xe, Lý Thương Mạc nhanh chóng chui vào xe.

Lên xe Lý Thương Mạc mới bỏ kính râm và mũ xuống, anh thở phào nhẹ nhỏm, sau đó không kiên nhẫn phàn nàn nói: "Moá nó, nóng chết tôi mất, rôm đều muốn mọc cả ra, ở đây sao nóng như vậy?"

"Tôi cũng không cảm thấy có người chú ý tới anh, thần tượng cũng quá nặng nề nha?"

Diêu Bảo Châu thật ra cũng không hiểu được gánh nặng thần tượng của Lý Thương Mạc.

Thật sự bại lộ thì sao? Còn thực sự có người sẽ điên cuồng mà chạy đuổi theo anh, điên cuồng hét lên, ôm chân của anh không buông, muốn chết muốn sống bám lấy anh sao?

"Cô không biết tôi nổi tiếng thế nào đâu!"

Diêu Bảo Châu nhịn không được xùy cười một tiếng, người đàn ông này thật là tự kỷ.

"Nổi thế nào?"

"Rảnh sẽ nói cho cô, hôm nay không được." Lý Thương Mạc nhìn gương chiếu hậu vuốt tóc nói: "Hôm nay anh đây không có làm kiểu tóc, không lịch sự với fans."

Diêu Bảo Châu cười mà không nói, chuẩn bị khởi động xe.

"Á." Lý Thương Mạc bỗng nhiên cảm thán một tiếng.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, là cảm thấy mình quá đẹp trai xuất sắc thôi."

Thấy Diêu Bảo Châu không nói lời nào, Lý Thương Mạc ép hỏi cô: "Không nói lời nào? Đối với tôi có ý kiến?"

"Không có ý kiến, không có ý kiến, đẹp trai đẹp trai."

"Chậc!" Lý Thương Mạc nghiêm túc nhìn Diêu Bảo Châu nói: "Cô cái con người này, không cần nói những điều người khác cũng biết, tôi đẹp trai ai mà không biết? Tôi há lại chỉ có mỗi đẹp trai? Giáo sư Giang nói như thế nào về tôi nhỉ? Đơn giản, thuần túy. Aiz, tôi là người có nhiều ưu điểm, thông minh, gợi cảm, đơn thuần, tài trí."

Diêu Bảo Châu thật sự cười đến cứng cả mặt rồi, Lý Thương Mạc này sao không biết xấu hổ như vậy. Cô vẫn là lần đầu nhìn thấy có người không hề cảm thấy thẹn thùng khen ngợi chính mình như vậy.

"Đừng lải nhải nữa." Diêu Bảo Châu ngừng cười, đưa bữa sáng được đóng gói cho Lý Thương Mạc, khởi động xe nói: "Ăn sáng đi."

Diêu Bảo Châu khởi động xe, chuyên tâm lái xe.

Lý Thương Mạc hơi kinh ngạc không ngờ Diêu Bảo Châu mang đồ ăn sáng cho mình.

Anh liếc Diêu Bảo Châu, cử chỉ cô tự nhiên, cảm giác cũng không phải cố ý nịnh nọt anh, dường như chả coi đây là chuyện gì, điều này nói rõ cô cũng không cảm thấy chuyện này có gì kì quái.

Lý Thương Mạc mở túi giấy ra, bên trong còn có một lọ nước trái cây, có trứng gà, có thịt, có bánh mì, có hoa quả, dinh dưỡng còn rất cân đối, tuy là từ nhà hàng khách sạn đóng gói đi, nhưng xem xét cũng chính là cô cẩn thận chọn lựa qua đấy.

Anh không nghĩ tới Diêu Bảo Châu là loại người cẩn thận như vậy, còn tưởng rằng cô giống những người đẹp kia, theo chủ nghĩa ích kỉ, xảo quyệt.

Không tệ, không nghĩ tới vậy mà cô lại là loại hình có thể lấy về nhà.

Ngực lớn lại săn sóc, người còn linh hoạt, hoàn mỹ nha.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện