Trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều người, kẻ địch đời này của hắn nhiều lắm, cao thủ mạnh hơn hắn cũng có.
Khương Trường Sinh vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, nói:- Đường đường là hoàng đế, không ngờ lại chủ đạo đổi Thái Tử làm thẻ đánh bạc, truyền đi không sợ bị người ta chê cười? Nếu như Thái Tử giả là thân sinh huyết mạch còn tốt, nếu như không phải! Lời này tràn ngập trào phúng, Khương Uyên lại không hề tức giận.
Khương Uyên hỏi:- Các hạ muốn cái gì, ngươi đã muốn hỏi, nói rõ ngươi cũng không phải hướng về phía trẫm, chẳng lẽ ngươi biết đại nhi tử của trẫm?Khương Trường Sinh tự giễu nói:- Ta tự nhiên nhận ra đại nhi tử của ngươi, nếu hắn biết được ngươi đưa hắn vào đạo quan làm một tiểu đạo sĩ không cha không mẹ, hắn sẽ nghĩ như thế nào?Khương Uyên yên lặng.
- Cái gì đạo quan?Lãnh cung nữ tử hỏi.
Khương Trường Sinh ý vị thâm trường hỏi.
- Kinh Thành có mấy đạo quan?Vừa dứt lời, nữ tử trong lãnh cung nhìn hằm hằm Khương Uyên, lạnh giọng nói:- Giỏi cho Khương hoàng đế ngươi, không ngờ ngươi lại trêu đùa ta nhiều năm như vậy?Sắc mặt Khương Uyên vô cùng khó coi, Khương Trường Sinh thì hơi kinh ngạc, nghe lời này rõ ràng có ẩn tình khác.
Khương Trường Sinh còn muốn hỏi, Khương Uyên đột nhiên ra tay, tay phải đánh ra, long ảnh quanh thân bay ra, mang chưởng phong theo cương mãnh thẳng đến Khương Trường Sinh, cửa lớn cung điện trực tiếp nổ tung, hóa thành đếm không hết mảnh gỗ vụn.
- Hừ! Càn rỡ.
Khương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, tay trái hướng về sau nhẹ nhàng vỗ, linh lực tràn ra, dễ dàng xua tan long ảnh, chân khí chấn động đến tất cả bàn ghế trong cung đều tan ra thành từng mảnh.
Công lực thật bá đạo.
Xuất chưởng xong lại còn mạnh thêm mấy lần, vị phụ hoàng này còn có đoạn tăng cường?Quả thật không tầm thường.
Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, Khương Uyên càng kinh hãi.
- Làm sao có thể! Dễ dàng như vậy hóa giải chân long khí của trẫm! Hắn đến tột cùng là thần thánh phương nào?Khương Uyên thật lâu không có cảm nhận được cảm giác áp bách như thế, lần trước vẫn là hắn chưa xưng đế.
Thế gian lại có cao nhân như thế.
Khương Uyên trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, thậm chí suy đoán người này chính là người dạy bảo Trường Sinh võ công.
Hắn chẳng lẽ vì Trường Sinh mà đến?Không đúng.
Hắn dựa vào cái gì thu Trường Sinh làm đồ đệ, dựa vào cái gì mà làm chỗ dựa cho hắn, lại từ đâu biết được chân tướng?Trong lòng Khương Uyên tràn ngập kiêng kị, cảm giác đối phương tất nhiên là kẻ địch.
Hắn căn bản nghĩ không ra đối phương lại là Khương Trường Sinh, bởi vì Khương Trường Sinh vừa ra đời liền bị ôm đi, không có khả năng tự mình hiểu biết thân thế, càng không khả năng chủ đạo tất cả những thứ này.
Ở trong đó chắc chắn có kẻ địch đang tính tính toán.
- Hoàng đế, còn không chịu nói sao?Khương Trường Sinh đưa tay bóp lấy cổ của cô gái ở trong lãnh cung giơ lên, hắn thâm trầm nói:- Cao thủ Thông Thiên cảnh lại bị ngươi đày vào lãnh cung, có chút hài hước.
Vẻ mặt Khương Uyên âm tình biến ảo, tự biết không phải địch thủ của đối phương, hít sâu một hơi, nói:- Trẫm nói, Thái Tử giả cũng không phải là con ruột của trẫm, hắn chỉ là một quân cờ,