Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:- Hai vị, trở về hảo hảo tu luyện đi.
Oanh!Thiếu niên cùng Mạnh Thu Hà phun máu ngã bay ra ngoài, nện ở trước sơn môn, kém chút theo thềm đá lăn xuống.
Những tôi tớ bị dọa chạy nhanh tới, kiểm tra thương thế của thiếu niên.
Một người trong đó tức giận quát:- Lớn mật! Ngươi dám đả thương Thất điện hạ, muốn chết!Thất điện hạ!Thất hoàng tử?Đám khách hành hương xôn xao, các đệ tử cũng bị hù dọa.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:- Dưới con mắt mọi người, chẳng lẽ muốn vu oan ta muốn hại Thất điện hạ? Vốn ta và Mạnh sư huynh luận bàn, là Thất điện hạ chủ động ra tay.
- Ngươi! Đả thương Thất điện hạ là không được, là tội chết.
Tôi tớ kia dữ tợn quát, nhưng hắn căn bản không dám ra tay với Khương Trường Sinh.
Lúc này, Thất hoàng tử đứng dậy, đi đến trước mặt tôi tớ, quăng hắn một bạt tai, quát to:- Thứ mất mặt xấu hổ, cút xa cho bản điện hạ.
Tôi tớ bị dọa đến tè ra quần, không còn dám hung hăng càn quấy.
Thất hoàng tử lau đi vết máu nơi khóe miệng, chắp tay nói với Khương Trường Sinh:- Trường Sinh đạo trưởng quả nhiên lợi hại, công lực như vậy, võ lâm hiện thời, sợ là không có có bao nhiêu người có thể so với ngươi, bản điện hạ thua tâm phục khẩu phục, sau này sẽ không lại để cho người tới quấy rầy, mong rằng đạo trưởng không cần mang thù bản điện hạ, bản điện hạ rất muốn kết giao cùng đạo trưởng.
Khương Trường Sinh khẽ cười nói:- Luận võ luận bàn thôi, nếu điện hạ muốn tới dâng hương, Long Khởi quan vĩnh viễn hoan nghênh.
Thất hoàng tử cười cười, sau đó quay người rời đi.
Mạnh Thu Hà đứng dậy, phức tạp nhìn Khương Trường Sinh liền đi theo xuống núi, tôi tớ khác theo sát phía sau.
Đệ tử, khách hành hương dồn dập đi tới, reo hò Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh vừa rồi không có ra tay, nhưng hiển thị rõ cấp bậc Tông Sư, phong thái đạo trưởng đã có thể dễ dàng đánh lui cường địch.
Khương Trường Sinh thật ra cũng đoán được đối phương là hoàng tử, bởi vì chân khí tiểu tử này rất giống Khương Uyên, còn Khương Dự, Nhị hoàng tử thì không có chân khí như thế.
Chân long khí!Khương Trường Sinh khách sáo một phen với người xung quanh sau liền rời đi, Bạch Long lưu lại tại chỗ, hưởng thụ đám khách hành hương kính yêu.
Trở lại trong viện, trước mắt Khương Trường Sinh hiện ra một hàng chữ:【 Khai Nguyên năm hai mươi hai, Thất hoàng tử mang theo Mạnh Thu Hà xâm phạm, ngươi thành công đánh lui bọn hắn, vượt qua một mầm tai vạ, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— linh vật Địa Linh thụ 】Linh vật?Cũng là lần đầu tiên thấy.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, sau khi trở về phòng đi tiếp thu trí nhớ có quan hệ đến Địa Linh thụ.
Địa Linh thụ chính là là một loại cây dẫn linh khí, sau khi thai nghén thành niên có thể sinh ra linh trí, thậm chí phòng vệ lãnh địa, này cũng là loại cây rất không tệ.
Khương Trường Sinh lấy nó ra, trước mắt chẳng qua là trạng thái hạt giống, hắn đi ra khỏi phòng, chôn xuống trong đình viện của mình.
Hoa Kiếm Tâm từ trong nhà đi ra, tò mò hỏi:- Đây là cái gì?Khương Trường Sinh cười nói:- Vừa rồi đi trên đường, trên trời đột nhiên rơi xuống một hạt giống, có lẽ là trời xanh biếu tặng, thử nhìn một chút, nhìn một chút xem có thể