Trần Lễ tán thán, từ khi trong tay Khương Trường Sinh nhiều thêm một cây phất trần, hắn cảm giác tiểu tử này càng ngày càng xuất trần, thậm chí còn muốn tiên phong đạo cốt hơn Thanh Hư đạo trưởng, nếu thế gian có tiên nhân thiếu niên, hẳn chính là như thế.
Trò chuyện một chút, Trần Lễ lại bắt đầu bàn về triều chính, điên cuồng chửi bậy hoàng đế.
Khương Trường Sinh cũng hoài nghi hắn muốn tạo phản.
Mặc dù Khương Uyên bạc đãi Khương Trường Sinh, nhưng thiên hạ này là của Khương gia, Khương Trường Sinh đương nhiên sẽ không hỗ trợ người khác lật đổ Giang Sơn chính nhà mình.
Hàn huyên nửa canh giờ, Trần Lễ cáo từ rời đi, trước khi đi, Khương Trường Sinh lấy ra mấy tờ giấy, viết trên đó các loại dược liệu, hi vọng Trần Lễ có thể giúp đỡ tìm kiếm, Trần Lễ trực tiếp tiếp nhận, biểu thị sẽ tận lực.
Khương Trường Sinh chuẩn bị luyện chế Trú Nhan đan và giải dược độc dược Ma Môn, trước đó Nhị hoàng tử Khương Minh đưa qua không ít dược liệu, nhưng còn thiếu rất nhiều.
Luyện Đan thuật phối hợp Xuân Thu y điển, quả nhiên là tuyệt phối, bên trên Xuân Thu y điển có rất nhiều phương thuốc, bất quá liên quan đến tu tiên không nhiều, cũng là mấy loại rải rác, trong đó bao gồm cả Trú Nhan đan.
Khương Trường Sinh cũng không muốn già nua độ qua trường sinh.
Màn đêm buông xuống, Khương Trường Sinh tiếp tục luyện công.
Bạch Long leo đến trước bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn mặt trăng, ánh trăng chiếu rọi, thân rắn của nó tản ra huỳnh quang nhàn nhạt.
Ngày kế tiếp, hai vị đạo đồng bị Huyễn Thần đồng xuyên tạc trí nhớ đến đây, trong lòng Khương Trường Sinh có hổ thẹn đối với bọn họ, cho nên liền truyền thụ Khí Chỉ cho bọn hắn.
Khí Chỉ tuy là võ học Trần gia, nhưng Trần Lễ cũng không có dặn hắn không được truyền ra ngoài.
Cứ như vậy, hai vị tiểu đạo này đồng thường xuyên tới bái phỏng Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh còn ban tên cho bọn họ, nam tên Vạn Lý, nữ tên là Minh Nguyệt.
Lại là mùa thu trong năm đến.
Bởi vì hoàng đế rời đi, Kinh Thành trở nên càng thêm náo nhiệt hơn dĩ vãng, thương nhân, tiêu đội lui tới cũng càng nhiều hơn so với trước kia, dĩ nhiên, vụ án cũng nhiều hơn.
Trần Lễ rất cảm thấy mỏi mệt về tình hình của nha môn Kinh Thành gần đây, hắn còn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại có vẻ tang thương hơn bốn mươi tuổi, chủ yếu là thể hiện ở trên mái tóc, tóc trắng hơn phân nửa, hai đầu lông mày đều là vẻ sầu lo.
Khương Trường Sinh hết sức lo lắng hắn sẽ đột tử, nhưng cũng không có cách nào khuyên.
- Dương gia và Hồng gia đang tranh đấu gay gắt, mỗi người lôi kéo văn võ quan viên, thậm chí còn lôi kéo cao thủ giang hồ, xem ra Kinh Thành muốn bùng nổ một trận phân tranh, có lẽ Ma Môn chính là do bọn hắn dẫn tới, mượn cớ Ma Môn báo thù, thừa cơ thủ tiêu đối thủ của mình.
Trần Lễ thở dài, lo lắng nói.
Khương Trường Sinh nói:- Trần gia cũng phải cẩn thận.
Trần Lễ lắc đầu nói:- Trần gia không