Trước khi hiểu rõ ràng thực lực chân chính của Đại Thừa long lâu, Khương Trường Sinh vẫn nên hành sự cẩn thận.Chỉ cần trăm phần trăm xác định hắn mạnh hơn tất cả cao thủ Đại Thừa long lâu cộng lại, Đại Thừa long lâu liền xong.Đến lúc đó hắn thậm chí có khả năng công khai đến đỡ Tiểu Ngụy Vương.Khương Trường Sinh một tay nhấc một người, bay tới vùng trời Long Khởi quan, dưới tình huống không có người nhìn thấy đáp xuống, rơi vào trong đình viện của mình.Bạch Long và Bình An đèu bị hù dọa, Bình An còn nhỏ, sau này cũng sẽ không nhớ kỹ việc này, hắn chẳng qua là nhìn Khương Trường Sinh khanh khách cười không ngừng.Khương Trường Sinh mang theo hai người vào phòng, buông xuống Ách Vận phật đã hôn mê cùng Khương Càn.Ách Vận phật chắc chắn phải chết, trước khi chết có thể hướng ép hắn hỏi về thực lực chân chính của Đại Thừa long lâu, đến mức Khương Càn, vậy thì phải xem lựa chọn của hắn.Khương Càn nằm trên mặt đất, mặt lộ vẻ thống khổ, vết thương chỗ yết hầu chẳng qua là tạm thời ổn định, nhưng trên người hắn còn có thương thế khác, thương tới ngũ tạng lục phủ, ngay cả hít thở cũng khó khăn.Khương Trường Sinh bắt đầu chữa thương cho hắn, ở gần đình viện không có có đệ tử, các đệ tử đã chạy tới trước sơn môn, sợ phản quân lên núi.Sau nửa canh giờ, thương thế của Khương Càn cuối cùng chuyển biến tốt đẹp, yết hầu miễn cưỡng phát ra âm thanh.Nếu không phải Khương Trường Sinh tu tiên, thầy thuốc cao minh đến đâu cũng cứu không được hắn.Khương Càn chật vật nhìn về phía Khương Trường Sinh, run giọng nói:- Đa tạ...!Tiền bối...Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở trên giường, nhìn xuống hắn, nói:- Từ nay về sau, ngươi không thể lại là Thái Tử, ngươi sau này có tính toán gì không?Khương Càn nghe xong, lập tức xúc động, đi theo ho khan, khó nhọc nói:- Dựa vào cái gì...!Ta chính là Thái Tử...!Chờ phụ hoàng trở về...- Ngươi là Thái Tử giả.Khương Trường Sinh không nhịn được ngắt lời ói, Khương Càn như bị sét đánh, cả người cứng đờ.Hốc mắt của hắn trong nháy mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, lại bắt đầu rơi lệ.- Thì ra là thế...!Thì ra là thế...!Mẫu hậu cũng không có điên...!Thì ra ta chỉ là một quân cờ...!Trách không được phụ hoàng đối đãi ta như vậy, không cho ta binh quyền, trách không được Dương gia đột nhiên cách xa ta...Khương Càn tựa như giống như điên mà khóc, sau đó lại phát ra tiếng cười điên cuồng.Hắn bắt đầu vươn mình, chật vật đứng lên, Khương Trường Sinh bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, đang nhìn xem hắn muốn làm gì.Chỉ thấy Khương Càn run run rẩy rẩy cầm lấy Thái Hành kiếm trên bàn, rút kiếm ra vỏ, hai tay nắm lưỡi kiếm, lại dùng mũi kiếm hướng trên mặt của mình đâm tới, máu tươi theo hai tay của hắn chảy xuống, rơi trên mặt đất.Khương Trường Sinh không có ngăn cản, cứ như vậy nhìn hắn.Khương Càn hủy hết dung nhan của mình, trên mặt máu thịt be bét, chỉ có ánh mắt vẫn như cũ trong veo, hắn buông Thái Hành kiếm xuống, bịch một thoáng, ngồi bệch xuống đất, sau đó chật vật bò tới chân trước của Khương Trường Sinh, yếu ớt nói:- Xin tiền bối nhận lấy ta...!Ta không làm Thái Tử...!Nhưng