Đường Ngự Thiên mắng xong, người kia còn thật sự nghiêm túc áy náy, nói với hắn: “…Rất xin lỗi.”
Xin lỗi cái gì mà xin lỗi!
Đường Ngự Thiên dời đi, lười so đo với cái đứa ngu ngốc này, hướng cằm về phía anh, chỉ chỉ cái rìu nằm trên đất: “Lấy thứ đồ chơi này đi.”
Tần Ý nhìn chằm chằm lưỡi rìu lớn làm người sợ hãi đang nằm trơ trên đất, liên tưởng đến cảnh tượng ban nãy người phụ nữ kia dùng nó phá cửa, thất thần mấy giây mới đáp: “A, được rồi.”
Đường Ngự Thiên lại đem mấy giây trầm mặc ngắn ngủi của anh hiểu theo nghĩa khác.
“… Em nhấc không nổi?”
Tần Ý không lý giải được mạch não Đường Ngự Thiên, anh ngồi xổm tính nâng cây rìu lên, dùng thân thể biểu thị cho Đường Ngự Thiên biết anh không đến nỗi cả cây rìu cũng ___
Cũng…
Thật sự… Còn hơi trùng xuống.
Anh khiêng cây rìu vào buồng tắm, sau đó đóng cửa lại, phòng ngừa người phụ nữ kia lại cầm nó chạy khắp nơi chém lung tung.
Việc trọng yếu hiện tại là hỏi rõ xem đã xảy ra chuyện gì, anh chạy về phòng khách, chỉ thấy người phụ nữ bị Đường Ngự Thiên quăng đã bò từ dưới đất đứng lên, cẩn thận đứng ở cửa, sửa sang mấy lần bộ tóc đẹp rối mù, quăng mị nhãn với Đường Ngự Thiên.
Bị mê huyễn đến thành ra như vậy, cũng không quên câu dẫn nam chính, quả là nhân vật pháo hôi xuất sắc nhất năm.
Cô ta sửa xong tóc lại vuốt phẳng lớp váy nhăn nhúm, trên đó còn dính máu, làm vậy liền lộ ra, trên lớp vải hồng nhiều thêm vài đạo đỏ sậm. Cuối cùng, cô ta thực hiện một bước mấu chốt nhất, kéo thấp cổ áo, vài thứ vô cùng sống động trong nháy máy bại lộ trong không khí.
Đường Ngự Thiên: “…”
Tần Ý che mắt, nghiêng đầu đi.
Người phụ nữ kia thẹn thùng nở nụ cười, giống như nụ hoa chờ nở trong gió xuân, chỉ thấy cô ta hé mở môi đỏ: “Đường tổng, em có thể làm người đàn bà của anh nha.”
Đường Ngự Thiên hiển nhiên là cũng bị lôi không nhẹ, hắn trực tiếp nhấc chân đạp cửa phòng, nhốt cái người bị thần kinh kia ở bên ngoài.
“Đường tiên sinh,” Tần Ý do dự nói, “Cứ để cô ta ở bên ngoài như vậy, có chút không an tâm, vạn nhất cô ta lại uy hiếp đến sự an toàn của người khác…”
Đường Ngự Thiên vừa ngại phiền vừa nghe lời mở cửa, mà bên ngoài lại không một bóng người.
Mụ điên kia không biết đã chạy đi đâu rồi…
Định chạy đi đâu đây.
Đường Ngự Thiên cũng không để ý, ngược lại Tần Ý là một bộ trong lòng đầy bất an.
“Chúng ta có nên đi tìm một chút không?” Sau khi tìm thấy nhốt cô ta trong phòng, như vậy tốt cho cả cô ta và người khác.
“Không tìm, em cũng không được phép ra ngoài.” Đường Ngự Thiên nói xong đưa tay về phía anh: “Lại đây.”
Không đợi Tần Ý nhúc nhích, Đường Ngự Thiên đã tự đi lên trước, lôi tay anh ra ngoái.
Tần Ý lảo đảo theo sát hắn, từ toàn bộ bàn tay nằm gọn trong tay hắn, bất tri bất giác trở thành hai người mười ngón đan xen.( *khụ… kiểu dắt tay của những người có tình. Mau nhận ra để học sinh còn thanh thản OTL)
Đường Ngự Thiên vừa kéo anh xuống lầu vừa giải thích: “Thuốc gây ảo giác hạ vào đồ ăn cho nên lượng hấp thụ của mỗi người cũng khác nhau, thế nhưng thời gian phát tác lại giống nhau. Căn cứ vào bệnh trạng, bước đầu suy đoán là LSD, thời gian dược hiệu phát tác là vào tầm sáu giờ, mười hai tiếng sau sẽ ổn định lại.”
Tần Ý nói: “LSD thường được hấp thụ qua đường miệng, 10 microgam có thể sinh ra trạng thái hưng phấn( *wiki bảo còn gọi là ‘rush’), từ 50 đến 200 microgram có thể xuất hiện ảo giác.”
Trong lúc sử dụng LSD có khả năng xuất hiện hành vi tấn công, bao quát cả việc tấn công người khác hay tự làm hại chính mình ____ như người phụ nữ ban nãy vậy.
(* LSD là thuốc thật, nhưng đừng tin tưởng được kiến thức được viết ra trong này vì Hal là đứa đọc 10 hiểu 5 QAQ.)
Đường Ngự Thiên khá là kinh ngạc mà liếc mắt nhìn anh: “Em biết?”
Tần Ý khiêm tốn nói: “Hiểu sơ sơ.”
Tuy rằng anh từng xem qua rất nhiều loại sách, nhưng cũng không thể nói là hiểu biết đặc biệt sâu sắc gì.
“Phần lớn những người có triệu chứng nghiêm trọng đều được khoá tại phòng đơn, nhưng vẫn có cá lọt lưới.” Đường Ngự Thiên nói, quẹo vài lần trên hành lang, lúc chuẩn bị đi qua phòng dự trữ thì vừa vặn gặp phải một con cá lọt lưới.
Cậu trai kia cả người trần trụi, tay vẫy vẫy một cái quần lót, chạy tới chạy lui trong hành lang, hát: “Cởi quần áo, bỏ đi lụa là…”
Tần Ý: “…”
Lực đạo trên tay Đường Ngự Thiên thoáng tăng, nói: “Đẹp mắt không?”
Tần Ý lúc này mới nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Đường Ngự Thiên hài lòng, xì cười một tiếng, tổng kết một câu: “Dù xảy ra chuyện gì, em cũng không được rời khỏi tôi nửa bước.”
“Nghe không?”
Tần Ý: “… A được, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.”
Chỉ là anh luôn cảm thấy, Đường Ngự Thiên cũng giống như là bị mê huyễn rồi. (*… phải rồi thầy Tần, người rơi vào lưới tình đều thế cả __ (: 3 J)Z)
“Thuốc là do ai hạ?” Tần Ý thật sự tò mò cái vấn đề trọng yếu này, đương nhiên còn có một việc quan trọng nữa, “Đúng rồi, anh có nhìn thấy... Đường Thanh Long hay không?”
Bước chân Đường Ngự Thiên dừng lại, sau đó hắn chậm rãi quay đầu, ngữ khí đầy nguy hiểm, hỏi: “Đường Thanh Long?”
Tần Ý cũng rất bất đắc dĩ, anh biết mình hỏi vậy có thể sẽ phản tác dụng, thế nhưng chuyện đã thành ra thế này, cứ cùng Mao Cát Tường không mục đích mà lung tung tìm Đường Thanh Long, không bằng nhờ Đường Ngự Thiên hỗ trợ.
Anh khó khăn bịa chuyện: “Lúc trước tôi, hình như nhìn thấy, nhìn được, à, một người, rất giống anh ta.”
“Tay em toàn là mồ hôi.” Đường Ngự Thiên mặt lạnh đâm thủng anh, thế nhưng vẫn gọi điện cho Hồng Bảo, sai cậu ta mang người tìm xem trên thuyền có nhân vật khả nghi không.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Ngự Thiên nắm tay Tần Ý đưa lên trước ngực mình, biểu tình cực kỳ nghiêm túc: “Em đã tiến vào lòng tôi, không quản em tìm tên rác rưởi kia có chuyện gì... Chỉ cần em nói, tôi sẽ tin tưởng em vô điều kiện.”
Đường Ngự Thiên vừa nói ra lời này, Tần Ý ngây người như phỗng, đại não tạm dừng hoạt động, bên tai chỉ còn tiếng hát của cậu trai khoả thân bị ảo tưởng kia.
“Cởi quần áo, cởi quần áo, nhẹ nhàng đặt lên mặt sau của tiểu bằng hữu, đại gia không cần nói cho cậu, nhanh lên một chút, bắt cậu ta nhanh lên.” Nam khoả thân quơ quơ quần lót, vừa xoay mông vừa hát, “Nhanh một chút, nhanh một chút đi.”
Trầm mặc nửa ngày, Tần Ý kiên cường trấn định nói: “Đường tiên sinh, người xưa nói, muốn làm gì thì phải cân nhắc, mong anh đừng đùa giỡn như vậy.”
Không ngờ Đường Ngự Thiên lại như ăn lộn thuốc, thấp giọng lầm bầm: “Quyết định xem có nên để em lại trong lòng tôi hay không, là một việc không cần suy tính cân nhắc.”
“...”
Các bạn nhỏ, có biết cảm giác ngũ lôi oanh tạc là như thế nào không?
Tần Ý cảm thấy bản thân hiện tại có chút ngu dại, định nói một câu thơ của Khalil Gibran cho Đường Ngự Thiên nghe, dẫn hắn từ ngã rẽ tình cảm trở về đường chính, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra câu thơ kia phải nói như thế nào.
Mà ở một bên khác.
Mao Cát Tường bước từng bước nhỏ lộn xộn, đi loanh quanh mọi ngóc ngách trên du thuyền... Tìm tín hiệu.
Hắn kiến thức nông cạn nên hoàn toàn không biết, trên biển thì làm gì có tín hiệu đây.
“Không được, một vạch cũng không có!” Mao Cát Tường giơ điện thoại di động lên cao, lắc lắc mấy lần, vạch tín hiệu vẫn không nhúc nhích như trước.
Cả tiêu đề đăng bài hỏi han cầu cứu hắn cũng nghĩ xong rồi, ‘có ảo tưởng mình thích đàn ông làm sao bây giờ, gấp, online chờ’ các thứ các thứ.
Hắn lén lút chạy ra ngoài, lừa tiểu tuỳ tùng, mang một lòng đầy mơ ước, chạy như bay xuống lầu.
Nhưng mà tín hiệu ấy mà!
Một cọng lông cũng không thấy!
Bởi vì tín hiệu là một thứ thần bí, hắn đều rúc vào mấy nơi hẻo lánh mà tìm, thỉnh thoảng nhún nhảy một cái, nỗ lực thay đổi độ cao để thăm dò, tăng cường tỷ lệ thành công.
Cuối cùng, hắn vẫn bỏ qua đuôi thuyền tầng cuối, nhìn
qua là nơi vắng vẻ thần bí nhất cái du thuyền này.
Thiên nhai nơi nào không có tín hiệu, bỏ qua đuôi thuyền, còn có cả cái boong đấy!
Mao Cát Tường đang muốn trở về, thình lình nghe thấy tiếng giày cao gót lọc cọc, như là đang từ trên lầu đi xuống.
Hắn nhìn bốn phía, một nơi ngột ngạt, tối tăm ẩm ướt, trang trí cũng bị hỏng, đèn hành lang không biết vì sao mà không bật được.
Hắn thầm nghĩ, địa phương quỷ quái này mà cũng có người đến?
Mao Cát Tường thuận thế khom lưng, muốn đến gần kẽ hở, lén lút quan sát sự tình.
Đều nói nhà giàu thì thị phi nhiều, không chừng hắn có thể gặp được bí mật lớn động trời gì đó, tầng lầu này quả thật là một nơi vụng trộm tốt đẹp.
Hắn nghĩ đến mà mừng, người phụ nữ kia cũng đã xuống đến nơi, váy dài màu đỏ...
Bí mật lớn thì không có thấy, nhưng lại nhìn thấy ngực lớn nha.
Mao Cát Tường nhìn đống thịt trắng nõn kia, trầm tư suy nghĩ, mãi cũng không hiểu vì sao em gái này không mặc quần áo tử tế.
Vóc người rất khá, da dẻ cũng không tồi, tóc dài, nhưng mà quần áo này thoạt nhìn có chút bẩn á...
Mao Cát Tường sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm vài vệt nâu xám trên quần áo cô ta hồi lâu.
Mà càng làm cho hắn ngạc nhiên vẫn là, vì sao một mỹ nữ gần như để trần thân trên xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại không có chút phản ứng nào!
Để tìm chứng cứ, hắn cố ý đưa tay sờ mó hạ bộ của mình, xác định tiểu huynh đệ của hắn lúc này hoàn toàn ngủ say.
...
Điều này có chút kỳ quái.
Dù gì hắn cũng vẫn là đàn ông mà ORZ
Người phụ nữ kia đạp giày cao gót đi xa, tư thế đi có chút kỳ quái, có một chân giống như bị gãy, kéo lê trên đất.
Chờ cô ta đi xa, Mao Cát Tường liền im lặng quan sát một hồi, chắc chắn xung quanh không có ai mới cong eo chạy ra ngoài, lên boong thuyền tiếp tục đón gió biển hóng tín hiệu điện thoại.
Màn hình điện thoại di động có ánh sáng, rất dễ nhận ra trong đêm đen.
Bằng một tia sáng yếu ớt kia, hắn hình như thấy được trên biển có thứ gì đó trôi nổi.
Nheo mắt lại, dùng điện thoại di động chiếu sáng, chiếu mấy lần cảm thấy thứ đó có chút quen mắt.
Giời ạ, đây không phải là đống rác lần trước hắn thấy sao ?
Nó cách thuyền có một khoảng, theo sóng dập dềnh, như ẩn như hiện trong nước biển.
Tại lúc Mao Cát Tường nghiêng người về phía trước, muốn cẩn thận quan sát, một cơn sóng vô tình đánh tới, đống rác kia bị đánh không thấy tăm hơi.
“Rác à, có phải mày có tính năng bám theo không?” Mao Cát Tường lẩm bẩm, “Cả một ngày, thế mà vẫn theo sau đuôi thuyền.”
Mặt biển thoáng tĩnh lặng, Mao Cát Tường đang muốn thu điện thoại về, lại thấy bên trong đống rác kia duỗi ra thứ gì, còn vung vẩy…
Đó là…
Một cái tay?
Đệt mợ hắn không phải bị hoa mắt chứ.
Hắn không hoa mắt, lúc này, miệng Đường Thanh Long khô nứt nẻ, muốn kêu cứu, nhưng đã ở trên biển trôi nổi hai ngày, một chút khí lực cũng không có. Lúc hắn còn đang trôi nổi, còn sặc mấy ngụm nước biển.
Việc duy nhất gã có thể làm là ôm chặt tấm gỗ nhỏ này, ở trong biển lâu như vậy, rất nhanh nữa gã sẽ không kiên trì nổi, gã đang dần bị mất nước.
“Cứu…” Cứu mạng!
Thị lực Mao Cát Tường cũng không tệ lắm, nhưng đáng tiếc năng lực nhìn ban đêm lại chả ra sao. Nếu mà phát hiện 50 điểm của hắn đang trôi nổi trên mặt biển, hắn còn kích động đến chạy hai vòng quanh boong thuyền ấy chứ.
“Bên kia, cậu bạn gì đó, cậu là người à?” Mao Cát Tường hô hai câu, “Cậu còn nói chuyện được không?”
Nói mẹ mày! Đường Thanh Long cảm thấy mình thực sự sắp chết rồi.
“Nếu không chúng ta trao đổi ám hiệu đi, thiên vương cái địa hổ?”
Đường Thanh Long trôi nổi trên biển, không còn gì lưu luyến nhân sinh: “…”
Cũng may lúc này chỉ số thông minh của Mao Cát Tường có tăng thêm một ít, hắn nghĩ sinh vật không rõ kia có thể là người cùng thuyền, hình như còn có thứ gì đó gắn với thuyền.
Hắn tìm một lượt, vòng qua cột buồm, thấy một sợi dây thừng thô.
Dây thừng có ba nút thắt thật chặt, quấn vòng quanh. Nhìn xuống, sợi dây kia rất dài, nhưng ẩn trong làn nước nên không thấy rõ lắm.( *không hiểu miêu tả vị trí sắp đặt cái dây cho lắm…)
Đi qua vài vị trí kín đáo, nói chính xác, nó không buộc trên cột buồm, mà là viền theo thân thuyền.
Nghĩa là, hắn phải nằm trên sàn dò tìm mới có thể lần đến, hơn nữa còn phải…
Cái vấn đề này thật khó giải quyết!
Hắn thử mấy lần, cuối cùng vẫn từ bỏ, trực tiếp kéo sợi dây kia về phía thuyền.
Kéo một đoạn, bởi vì lực cản trong nước rất lớn, hắn túm mấy lần, cảm thấy lòng bàn tay bị ma sát đến đau đớn.
‘Cạch’.
‘Cộp cộp cộp’.
Bên tai Mao Cát Tường đều là tiếng gió biển, sắp thổi hắn ngu người, lúc này lại vang vọng tiếng giày cao gót.
Giày cao gót đi đến bên hắn thì dừng lại.
Mao Cát Tường không hề hay biết, hắn rốt cuộc cũng kéo được cái sinh vật kia sát vào thân thuyền, đang muốn nhìn xem đây là vật gì, thình lình bên tai truyền đến một tiếng cười cực quỷ dị: “Khà khà…”
ヾ(? `Д??) Ai!
Mao Cát Tường chậm rãi nghiêng đầu, liền thấy cô gái áo đỏ hắn nhìn mà cứng không nổi kia, môi nhếch cười, hay tay chắp lại giơ cao qua đỉnh đầu, trong tay cầm một con dao nhọn.
Tư thế kia, rõ ràng một giây sau sẽ đâm hắn!
Mao Cát Tường nhất thời bị doạ đến buông lỏng tay, cơ hồ là ngay tại lúc buông tay, hắn rốt cục cũng nhìn thấy mặt của cái đống kia.
Tuy rằng gương mặt bị ngâm nước có chút sưng, thế nhưng đôi mắt tam giác cùng với tướng mạo hung hăng như tội phạm giết người, vẫn khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra.
Đệch, khuôn mặt này, không phải là cái người mà hắn ngày nhớ đêm mong mấy hôm nay sao.
Năm mươi điểm của hắn đó!