Khắp nơi là một màu đen kịt, tràn ngập lạnh lẽo và nguy hiểm.
Trời đất tựa như cùng rung chuyển.
Dường như, trong phút chốc, mọi thứ đều biến mất, chỉ còn dư lại gió cuốn sóng biển, thổi không ngừng, lạnh như băng, cùng không khí mằn mặn của biển cả xung quanh.
Quá trình nổ vô cùng nguy cấp, mà càng là lúc nguy cấp, mọi người đều theo thói quen thuận theo bản năng, không suy nghĩ, chỉ biết đến mục đích cuối cùng ____ chạy lên xuồng cứu hộ rời đi.
Sau đó, trong lúc đang hoảng hốt, bản thân chưa kịp phản ứng gì, tất cả đã kết thúc.
Lúc đó, Tiểu Mai vừa nói ra những lời kinh người kia, Hồng Bảo chạy tới, vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa kêu: “Đi mau, sắp nổ rồi!”
3… 2…
1.
Ở một nơi nào đó trên thân thuyền truyền đến tiếng nổ vang, oanh một tiếng mà nổ tung.
Nếu như nhìn từ xa, sẽ là một cảnh tượng như vậy, trong đêm đen còn phóng ra tia lửa, dường như muốn cháy đến tận chân trời. Oanh oanh liệt liệt, đem tất cả đánh nát.
Chờ Tần Ý lấy lại tinh thần, mọi người đã trôi nổi trên biển, vừa trải qua sự kiện như vậy khiến cả người tinh thần căng thẳng, cơ bắp cứng ngắc.
Ngồi bên trong xuồng cứu hộ, Hồng Bảo tiếp tục điều khiển hướng đi, Tần Ý ngồi bên cạnh Đường Ngự Thiên, qua cửa sổ dày nặng mà nhìn ra bên ngoài, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
“Đừng dựa lên cửa sổ, trên đó lạnh.” Đường Ngự Thiên đặt tay lên đầu anh, ngón tay nhợt nhạt luồn vào bên trong tóc.
Việc này nhìn qua như hắn không chút nhẹ nhàng mà nắm tóc anh, kéo anh rời khỏi cửa pha lê, nhưng thực chất là Tần Ý tự động đầu.
Anh ngồi an ổn xong, xuồng cứu hộ đã đi được một đoạn đường, không thể so với du thuyền, lắc lư trái phải, nhưng anh cũng không dám đòi hỏi. Ngồi phía trên thậm chí còn cảm giác được gợn sóng dưới đáy thuyền, khi thì kịch liệt, khi thì nhẹ nhàng chậm chạp.
“Khó chịu sao?”
Đường Ngự Thiên còn nhớ anh bị say sóng, hiện tại ở trên xuồng cứu hộ, khẳng định nghiêm trọng hơn.
Đúng là vậy, trên du thuyền, Tần Ý chỉ hơi khó chịu ở dạ dày, không đến nỗi nôn ra, nhưng giờ khắc này, anh sắp chịu không nổi.
Tần Ý che miệng, lắc đầu một cái, khó khăn đè xuống cảm giác muốn nôn kia, ngửa ngày mới phát ra bốn chữ từ kẽ ngón tay: “Không có chuyện gì.”
Đường Ngự Thiên cau mày.
“Anh… Anh cách tôi xa một chút…”
Anh chỉ đơn thuần nghĩ đến lúc nhỡ đâu không cẩn thận mà nôn lên người hắn, lại không biết chọc đúng cái vảy ngược nào của Đường Ngự Thiên.
Sắc mặt Đường Ngự Thiên không tính là tốt, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm anh vào lồng ngực, trong miệng là châm chọc khiêu khích: “Em thử lặp lài lần nữa xem.”
Hiện tại đầy đầu Tần Ý chỉ có nôn với oẹ, vây kín đến độ nước chảy không lọt, không cách nào chuyển biến, vì vậy ngoan ngoãn lập lại một lần: “… Anh cách tôi xa một chút.”
“…”
Phải rất lâu rồi, anh mới dám nói một câu như vậy trước mặt Đường Ngự Thiên.
Mà Đường Ngự Thiên lúc này xác định rất muốn quăng người này ra khỏi xuồng cứu hộ, để anh chìm nổi trong biển một hồi. Nhưng trên thực tế, cả đẩy người ra khỏi lồng ngực hắn cũng không nỡ.
Tần Ý đẩy mấy lần không được, hô hấp tràn ngập mùi hương đặc biệt trên người nam chính Đường Ngự Thiên.
Trong nguyên tác nói thể nào nhỉ… Nước hoa nhàn nhạt lạnh lẽo, có chút mùi của gỗ, lại đem tới cho người ta cảm giác huyền bí của biển cả. ( *đừng hỏi, tôi không tưởng tượng được…)
Tần Ý chỉ thấy được mùi bạc hà tràn ngập khoang mũi.
Cũng may là không khó ngửi.
Tại lúc ý chí Tần Ý sắp sụp đổ, muốn phun hết ra, lại được Tiểu Manh Manh tri kỷ nhắc nhở: “Kí chủ có cần dùng năm điểm mua một viên hoàng tuyền đại bộ không? Trị bách bệnh, thuốc đến bệnh trừ. Đảm bảo không bị lừa đi năm điểm, chỉ với năm điểm…”
“Tôi nhớ là mình có một viên.”
Danh từ này rất quen thuộc, mấy ngày trước, lúc Đường Ngự Thiên nhắc tới Hạ Thanh Thu, hệ thống có đưa cho anh một viên.
“Mà hình như lúc đó cậu nói đó là thuốc bổ thận.”
“…”
“Bổ thận, cũng là một trong những phần không thể thiếu trong cuộc sống loài người, thuộc về phạm vi trị bách bệnh.”
Sau khi âm mưu lừa điểm của Tiểu Manh Manh bị vô tình đâm thủng, tự bào chữa nói.
Cuối cùng Tần Ý vẫn dùng viên hoàng tuyền đại bổ kia, không quản có hữu dụng hay không, cứ coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa đi.
“Chúc mừng kí chủ thành công sử dụng đạo cụ, tiêu hao một viên hoàng tuyền đại bổ, đạo cụ còn sót lại ____ một đạo cụ bảo mệnh.”
Không biết cái viên đại bổ này thực sự có tác dụng, hay là năng lực thần kỳ khi Đường Ngự Thiên ôm ấp, vậy mà anh không cảm thấy buồn nôn nữa.
Cảm giác chộn rộn trong dạ dày ngày càng lui, lui dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
“Đường tiên sinh, tôi không sao…”
“Đừng lộn xộn.”
“Tôi thật sự không sao rồi.”
Đường Ngự Thiên nhấn lại cái đầu đang ngẩng lên kia vào trong lồng ngực: “Câm miệng.” (* =)))) Đường tổng đang muốn ôm, không sao hay có sao liên quan gì.)
Lúc này đã là hơn một giờ sáng, giằng co cả đêm, mí mắt Tần Ý cũng bắt đầu đánh nhau.
Nhưng anh vẫn không yên lòng, nói với Đường Ngự Thiên: “Lúc trước tôi đã tra xét khu hải vực này, hướng nam hình như có một hòn đảo…”
Tuy rằng trên xuồng cứu hộ có bình ắc quy, có thể cung cấp đủ năng lượng để chạy một đoạn đường, thế nhưng khoảng cách này cũng có giới hạn. Đợi đến khi bình ắc-quy bị tiêu hao hết, chiếc xuồng này muốn tiếp tục đi sẽ tương đối khó khăn.
“Được, tôi biết rồi, em buồn ngủ sao?” Đường Ngự Thiên đang định nói muốn ngủ thì ngủ đi, cái ôm ấm áp của tôi chính là bến đỗ cho linh hồn em. (* =))) Dm ai cứu tôi)
Đã thấy Tần Ý đàng hoàng ngồi vào chỗ cũ, không lưu luyến gì cái ôm ấm áp kia, hai tay đặt trên đùi, đầu tựa vào nơi có thể coi là vách tường cạch đó, mệt mỏi thiếp đi.
Đường Ngự Thiên muốn phát hoả cũng không có nơi phát.
Bị say sóng dằn vặt mấy đêm mà ngủ không ngon, cho dù hiện tại hoàn cảnh hung hiểm,anh vẫn cứ rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.
Là một giấc mơ rất kỳ diệu.
Trong mơ, anh thấy bản thân bình tĩnh đứng trên một hòn đảo biệt lập bị nước biển vây quay, không ngừng nhìn mặt trời cứ mọc rồi lặn luân phiên.
Kỳ thực, đây cũng không thể coi như một giấc mơ, đây giống như khắc hoạ sinh hoạt hàng ngày của anh hơn.
Một đời chưa từng làm gì bừa bãi, nhưng vì bản thân tự đeo cho mình quá nhiều gông cùm, cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng.
Nhưng trong nửa sau của giấc mơ này, lại có một bàn tay vươn ra, đột nhiên kéo anh rơi xuống nước biển.
“Em đến đây, để tôi cho em thấy.”
Từ mặt biển sóng vỗ đến bầy cá sặc sỡ sắc màu dưới đáy biển, mặc dù cũng có khi bị sặc nước biển mà khó chịu.
…
Tần Ý ngủ đến thoải mái, lại không biết đám người ngồi đó nhìn bọn họ đã sắp điên rồi.
Bọn họ cảm thấy như được chứng kiến bản trúng tà của Đường Ngự Thiên, quả thật không thể có gì kinh sợ hơn.
Trong xuồng cứu hộ, ngoại trừ vị trí lái là riêng biệt, còn lại chia thành hai hàng trái phải.
Chiếc xuồng Đường Ngự Thiên tự mình chọn vốn dĩ chỉ tính toán mang bốn, năm người, không nghĩ tới cuối cùng ___
“Đường tổng, các anh ân ái xong, còn chúng tôi thì thế nào bây giờ?” Âu Dương Thần ngồi ở vị trí đầu, cả người run như cầy sấy, bất lực lấm lét liếc trái liếc phải.
“Ý tôi là, chuyện này, chúng ta có thể sống sót trở về sao, tôi không muốn chết…”
Tiểu Mai ngồi ở hàng cuối cúi đầu không nói gì.
Cùng với âm thanh nhỏ giọng gào khóc kia, đột nhiên vang lên
một giọng nói khác.
“Đến cùng thì cái du thuyền này xảy ra chuyện gì vậy! Thật hoang đường,” Môt phụ nữ trung niên để tóc ngắn cười lạnh, “Làm lỡ của tôi vài triệu cái sinh ý.”
Giữa một đám hoảng hoảng hốt hốt lại thình lình nghe thấy tiếng của một vị nữ tổng tài bạo ngược, mà những lời này rất không xuôi tai.
Người phụ nữ trung niên kia biểu cảm lạnh tanh, ngũ quan đoan chính, mặc dù đã có chút đứng tuổi nhưng vẫn không khó nhận ra khuôn mặt đẹp đẽ lúc trẻ tuổi.
Bà vừa nói câu này, quý phụ đang nức nở tôi không muốn chết liền dừng lại, nước mắt còn chưa lau khô đã nói: “Vương Gia Diệp, vì sao đến thời điểm này mà cô vẫn như thế, một bộ dáng không thay đổi, chẳng trách không được đàn ông yêu thích.”
“Bộ dáng này của tôi?” Ngay cả tên đều nam tính bá đạo, nữ tổng tài Vương Gia Diệp ngoài cười nhưng trong không cười, đáp, “Còn muốn tôi thế nào nữa? Chẳng lẽ phải giống như cô, khóc lóc sướt mướt như vậy?”
“Cô…”
“Hoàng Nguyệt Nguyệt, đừng có dùng cái móng tay ngoài biết mài dũa ra thì chả làm được cái gì mà chỉ tôi.”
Hai người phụ nữ này mở đầu câu chuyện, mấy người khác cũng bắt đầu xì xà xì xầm.
Không thể yên lặng.
Đường Ngự Thiên nhẫn nhịn không phát hoả, nghĩ rằng bọn người kia sẽ biết thức thời, nào biết bọn họ như ăn được gan hùm, thật sự làm quá lên.
Mấy người này cũng không biết đang chui ở đâu thời điểm xảy ra chuyện, chờ đến lúc nổ thuyền mới ôm đông chạy tây, mắt tinh mà nhìn thấy cái xuồng cứu hộ này.
Hắn nhìn một chút cái người đang ngủ bên cạnh bị ồn mà lông mày hơi nhíu, trầm giọng nói: “Tiếp tục ồn, trực tiếp ném xuống dưới.”
Hoàng Nguyệt Nguyệt nào để trong lòng, cả người bà ta đeo vàng đeo bạc, lúc thường cũng là người chỉ biết đánh mạt chược uống trà chiều, cả đời thuận buồm xuôi gió, chưa từng đụng phải đinh cứng.
“Trò chuyện thì sao, còn không cho người ta nói hả.” Giọng bà ta bén nhọn, “Xảy ra chuyện như vậy, tâm lý mọi người đều hoảng loạn, hiện giờ nói cũng không được nói.”
Đường Ngự Thiên cũng không quay đầu lại, nói: “Hồng Bảo.”
Hồng Bảo mở cửa phòng lái, hung hăng đứng lên, cậu ta còn chưa kịp nói ra lời kịch, người phụ nữa kia đã tỉnh lại, không dám nói thêm nữa.
Không gian nhỏ nhất thời yên tĩnh trở lại.
Đường Ngự Thiên nhẹ giọng giễu cợt: “Những người ưa náo nhiệt như vậy thường sẽ chết trước. Trong thùng dụng cụ có sách hướng dẫn cứu người cùng vài công cụ và hướng dẫn sử dụng. Thay vì dùng thời gian này để nói chuyện, không bằng giữ thể lực cho tốt, vạn nhất gặp phải tình huống khẩn cấp, đống phế vật mấy người muốn sống sót thế nào.”
Hồng Bảo lại cầm lái, nghe vậy không khỏi thêm nghi hoặc.
Cái giọng này cùng từ mấu chốt là “phế vật” đều không có vấn đề gì, mà sao lời này từ miệng ông chủ nói ra lại có cảm giác là lạ?
Cậu ta suy nghĩ hồi lâu, mới nhận ra, cái cách dùng câu như vậy, như đọc sách giáo khoa, rất giống phong cách của Tô Thất tiên sinh mà…
Đổi lại là lúc thường, ông chủ làm gì nói nhảm nhiều với mấy người cậu ta như thế?
Hồng Bảo hiểu rõ rõ ràng ràng, tay lái trật ba phần.
… Chuyện này có chút không bình thường nha?
Đường Ngự Thiên chỉ chỉ Tiểu Mai sắp bị đẩy ra ngoài, phần ghế cũng không đụng tới bao nhiêu, nói: “Cô, đến đây ngồi.”
Chỗ đối diện hắn và Tần Ý cực trống trải.
Ban đầu Tiểu Mai do dự không dám động, nhưng cuối cùng vẫn sang ngồi.
Cô kìm nén một vấn đề rất lâu, ngồi ở đây thì thuận tiện nói chuyện hơn.
“Đường tổng, Nhiên Chi tiên sinh…” Cô nói đến đây thì không tiếp tục nữa.
Đường Nhiên Chi không có ở xuồng cứu hộ này, nhưng rõ ràng là Đường Ngự Thiên đã bảo thụ hạ đưa gã ta đi rồi.
Gã ta đi một mình, hay là không phải?
Đường Ngự Thiên trầm mặt không nói gì.
Vấn đề này cả hắn cũng không xác định, trước suy đoán qua quá nhiều tình huống, lại không nghĩ người kia lại giấu người ngay dưới mí mắt mình, dùng người thay thế Đường Nhiên Chi.
Có lẽ gã đã rời đi bằng xuồng cứu hộ, biết thân phận bại lộ mà sớm rời đi, làm người thắng cuộc, tiêu sái rời sân.
Nhưng mà…
Tại một nơi khác.
Xuồng cứu sinh của Bạch Dư.
Mao Cát Tường buồn bực đi tới đi lui: “Này, anh chạy loạn cái gì.”
“Tự anh nói đi, loạn đến như vậy, anh nhìn bộ dáng anh xem, làm gì còn tẹo sức lực nào.”
Cái người bị hắn mắng sắc mặt trắng bệch, yếu đuối mong manh, cái ghế dưới thân chiếm chỗ, khiến người đi đường không tiện lắm.
Anh ta suy nhược mà cười: “Tôi đã như vậy, sao còn có thể lộn xộn, tôi vốn định đợi Ngự Thiên, lại bị người đẩy một cái…”
Bị người đẩy một cái liền đi lên xuồng của Bạch Đại Thối?
Mao Cát Tường gãi gãi đầu, tuy rằng cảm thấy bên trong nhiều thêm một người như thế này rất cản trở, dù sao bọn họ cũng không chắc sau này sẽ gặp phải chuyện gì.
Nói thí dụ như gặp xui mà lật thuyền, bọn hắn có phải bất chấp nguy hiểm cứu anh ta không?
Nhưng đối với người đang mang khuôn mặt suy nhược nọ, hắn thật sự không nói được những lời nhẫn tâm ấy.
“Được rồi, anh, vậy anh cứ ở lại đây.” Mao Cát Tường bất đắc dĩ, “Chờ khi gặp được Đường Ngự Thiên sẽ để anh về với hắn.”
Đường Nhiên Chi cúi thấp đầu, sợi tóc hơi che mắt, che khuất ánh mắt vặn vẹo như đang mừng rỡ, mở miệng, lại dùng một giọng nói ôn nhu: “Thực sự cảm ơn cậu.”