Đêm đã khuya.
Củi lửa phát ra tiếng nổ lách tách.
Tiếng vang rời rạc, ánh lửa phản chiếu trong mắt mọi người.
‘Keng.’
Tiểu Manh Manh: “Chúc mừng kí chủ, độ hoàn thiện nhân vật đại boss đã có tiến triển, thu được điểm bonus. Nhưng tôi vẫn không vui lắm, bởi vì xếp hạng của ngài lại tăng rồi.”
Tần Ý nói: “Trong 100 bài giảng( *chương trước tôi ghi là ‘diễn đàn’ hic. Mà đây là một chương trình tv học tập thì phải.), có Thiên tiên sinh giảng bài rất ổn, lúc cậu học để tranh tài thì có thể nghe một chút, được lợi không nhỏ đâu.”
Tiểu Manh Manh: “…” Tại sao kí chủ nhà tôi luôn kỳ lạ như vậy.
“Trị Liên Hải củng rất tốt( *tên ổng là gì tôi không biết ;;v;; Là Ji Lianhai, lên Gồ sợt là ra), không phải chuyên gia hay giáo sư mà chỉ là một thầy giáo dạy sử cấp ba, nhưng cách ông ấy giảng bài rất khác biệt, lúc tham gia sẽ không ngại nghe nhiều.”
Tiểu Manh Manh triệt để: “…”
Tần Ý nói với Tiểu Manh Manh xong, đưa mắt chuyển tới tên đàn ông đang ngồi dưới đất kia cảm thấy khó có thể tin nổi: “Đây chính là đại boss?”
Thấy kí chủ rốt cục cũng đổi đề tài, Tiểu Manh Manh bèn thở ra một hơi: “Chẳng lẽ không giống?”
Giả dối đầy mình, vẻ mặt nhăn nhó, cách nói chuyện kỳ quái, từ ngoại hình đến cách thể hiện cũng giống giống.
Chỉ là, thật không dám khen tặng cái chỉ số thông minh này.
Giờ khắc này, sắc mặt Đường Ngự Thiên tối tăm, hắn giơ tay, vén tay áo lên, thuận tiện khởi động chút khớp tay.
‘Đường Nhiên Chi’ dùng ánh mắt gần như si mê nhìn hắn làm chuỗi động tác này, loại biến thái say mê này khiến người ta thấy mà sởn cả tóc gáy.
Đường Ngự Thiên cười lạnh, áp sát, lôi cổ áo gã, lạnh lùng kéo gã lên từ mặt đất: “Mày rốt cục là ai?”
“Anh là anh sinh đôi của Đường Nhiên Chi, Đường Hành Chi.”
“Mày đúng là kiên trì thật,” Đường Ngự Thiên nheo mắt lại, “Không biết lời mình nói sơ hở lắm sao? Đường Nhiên Chi có thể bị mày lừa gạt, không có nghĩa là tao cũng ngu xuẩn như vậy.”
Đường Ngự Thiên vừa nói xong câu này, trong nháy mắt, trong đầu Tần Ý như chợt loé lên một sơi dây, xâu chuỗi mọi sự việc xảy ra.
Ngày đó tại đại trạch Đường gia phát sinh án mạng, hung thủ ____ cũng chính là người gọi là đại boss trước mắt này, do Đường Nhiên Chi trong ứng ngoại hợp mà cho gã tiến vào. Không biết xuất phát từ mục đích gì, sau khi giết lão quản gia xong liền vội vã chạy đi. Cho nên khi anh lên lầu, Đường Nhiên Chi mới nói anh ta vừa ngủ, khiến anh đứng ngoài cửa đợi một hồi.
Giường chiếu vẫn gọn gàng, một người đàn ông đã cắt cả hai chân, phải khó khăn thế nào khi tự mình rời giường, di chuyển đến xe lăn, lại vẫn có thể xếp giường chiếu gọn gàng ngăn nắp đến vậy?
Cho nên ____ anh ta không phải đang ngủ, trong đoạn thời gian đó, anh ta mở cửa sổ giúp hung thủ chạy trốn.
Chỉ là chưa kịp đóng.
Cũng bởi vì Đường Nhiên Chi tin lời tên này, mới nửa thật nửa giả nói ra câu kia, cái gì mà ‘Có lúc tình yêu cũng có thể che lấp lương tri’.
Tên kia bị lôi cổ áo, suýt nữa hai chân tách khỏi mặt đất.
Tư thế chật vật như vậy, người kia lại cười rộ lên: “Rất khá, không hổ là người đàn ông anh nhìn trúng, quả nhiên thông minh.”
“…”
Giỏi lắm, có thể nói ra mấy từ này, bọn quần chúng ăn dưa quanh đây cũng phải chịu phục.
Đương lúc giương cung bạt kiếm, đột nhiên nghe thấy Đường Ngự Thiên nói một câu:
“Ngu xuẩn, đừng qua đây.”
Câu này không đầu không đuôi, mọi người nghe mà sững sờ.
Hể, hắn đang nói ai? Ai qua cơ?
Chẳng lẽ có phục binh?
Hồng Bảo lấm lét nhìn trái phải, xem xét nửa ngày phía mấy bụi cỏ, cũng không nhìn ra nhân vật khả nghi.
Chỉ có Tần Ý, yên lặng mà rụt chân trở về.
Anh mới vừa bước ra được nửa bước, vậy mà cũng có thể nhìn thấy?
Đường Ngự Thiên có mắt sau lưng à.
Lúc này, Mao Cát Tường được Bạch Dư ấn vào trong ngực, mặc dù không có suy luận hoàn thiện như Tần Ý, hắn trầm tư suy nghĩ một trận, lúc này mới nghĩ được rõ ràng. Hắn nghiêm túc nghĩ ngợi, đắm chìm đến độ tự coi mình là Holmes.
Đệt mợ, hoá ra mọi chuyện là như vậy.
Mẹ, trước đây ông bị mày đuổi qua ba con phố, còn phải ngồi trốn trong thùng rác, thù này không thể không báo.
Hắn đang nghĩ đến chăm chú, Bạch Dư lại đặt tay lên trán hắn, trầm giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Sao mặt em lại nóng như vậy?”
“A?” Mao Cát Tường đúng là cảm thấy chóng mặt, nhưng vẫn không ý thức được gò mà mình nóng như thiêu đốt, nghe anh nói thế mới giơ tay sờ sờ, “Đệch, thật sự rất nóng, em phát sốt à?”
Bạch Dư im lặng không lên tiếng, xoay cả người hắn lại, Mao Cát Tường liền mặt đối mặt với anh. Dưới chiếc mũ áo, mặt mày tuấn dật lại mang biểu tình kinh dị: “Anh?”
Tại lúc hai người đang mặt đối mặt, Bạch Dư nắm lấy bờ vai hắn, hơi cúi đầu, áp trán mình lên trán đối phương.
Oanh___
Như có cả đống thứ nổ tung trong đầu Mao Cát Tường.
Cái phương pháp kiểm tra nhiệt độ này quá phạm quy rồi!
Hơn nữa, quan trọng là kiểm tra như vậy có hữu dụng không?!
“Khụ,” Đại Cơ Nhục đứng cạnh bọn họ có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng, nhắc Bạch thiếu chú ý một chút.
Bạch thiếu lại là ai cơ chứ. Bạch Dư dường như không nghe thấy, trước anh đơn thuần chỉ muốn kiểm tra nhiệt độ, thế nhưng tư thế này… Gần sát nhau, gần đến độ không khí ám muội chung quanh cũng đọng lại.
Bầu không khí rất tuyệt, mặc dù đối phương là một tên ngu ngốc khi hôn còn cứ phải đội mũ lại chả biết phối hợp.
Nhưng mà cũng không kéo dài được bao lâu, một giây sau:
“Hắt xì____”
Cái đứa ngốc thích đội mũ này phun vào mặt anh một ngụm nước.
Bạch Dư sờ sờ mặt, cúi đầu nhìn, một tay đầy nước bọt: “…”
Bên Đường Ngự Thiên, tình thế vẫn như vậy, nghiêng về một phía, người tự xưng là Đường Hành Chi này rất kháng đòn, đánh thế nào cũng không chết, ánh mắt vẫn si mê không đổi.
Cực phẩm đầu M?
… Hơn nữa, cứ đánh là lại khai.
Cái gì mà, ‘Bảo tiêu A Hổ lén lút ngưỡng mộ em, khiến anh rất không cao hứng, cho nên anh giết nó’, lại còn ‘Lúc lên lầu bị lão quản gia bắt gặp, vì vậy anh cũng giết lão’.
Nghe xong tam quan mọi người cũng nổ tung, hồn phách như thăng thiên.
“Không sai, là anh giết con nhãi Hạ Thanh Thu đó…” Tên M lại tiếp tục quá trình phá nát tam quan, phun ra một đống răng đầy
máu, nói: “Ngự Thiên… Ả không xứng với em, từ hồi cấp hai, ả ta đã cùng một chỗ với ông lão Bát gia kia, em có biết không?”
Hồng Bảo gần đây mới thăng chức nên không hiểu nhiều lắm về cái cô Hạ tiểu thư này, mặc dù không hiểu, nhưng cũng không ngăn cậu ta làm một đàn em đủ điều kiện. Cậu ta tin vào ánh mắt của ông chủ nhà mình, người phụ nữ ông chủ coi trọng, khẳng định là một mỹ nhân thiện lương ôn nhu, nói chung là người phụ nữ tốt nhất thế giới!
Hồng Bảo trừng mắt phẫn nộ nói: “Không cho mày vấy bẩn Hạ tiểu thư!”
Tần Ý đã nghe Đường Ngự Thiên nói, tuy rằng khiếp sợ nhưng cũng không để ở trong lòng.
Trong tiềm thức, anh càng muốn tin tưởng Đường Bát gia lại đi cõng nồi, còn Hạ Thanh Thu có làm những chuyện này hay không, sự thật như thế nào rồi cũng sẽ lộ ra.
Hơn nữa cô ta cũng là người đã khuất, truy cứu những thứ này cũng không có ý nghĩa gì. Anh càng muốn tin tưởng Hạ Thanh Thu trong sạch.
Nhưng những điều này, nghe lại bây giờ, lại cảm thấy mơ hồ như không thật.
Mao Cát Tường bám theo Hạ Thanh Thu làm nhiệm vụ hai năm, theo lý mà nói, phải tương đối nắm rõ.
Anh liếc nhìn Mao Cát Tường một cái, thấy biểu tình đờ đẫn của hắn.
____ xem ra là hoàn toàn không biết.
Đâu chỉ là không biết, Mao Cát Tường còn cố ý chạy tới hỏi nhỏ anh: “Quá kinh dị, thiệt hay giả vậy, sao tôi không phát hiện?”
Tần Ý trả lời hắn một cách tương đối trung lập: “Tôi cũng không rõ lắm, không thể dễ dàng đưa ra kết luận.” Vừa dứt lời, tên M trên đất kia lại bắt đầu dở chứng.
“Có phải vấy bẩn hay không… Đường tổng của mấy người tự rõ ràng trong lòng.” Gã run rẩy vươn tay, muốn chạm vào mặt Đường Ngự Thiên, lại bị đối phương hất ngã không chút lưu tình.
“Đường Ngự Thiên, trên thế giới này, chỉ có anh là yêu em, chỉ có anh mà thôi! Anh giúp em giết ả đàn bà đê tiện kia, còn giúp em đối phó với Đường Thanh Long, anh ___”
Nói tới đây, gã quỷ dị dừng lại một chút.
Tiện đà chuyển hướng nhìn anh và Mao Cát Tường, khẽ cười, chính là nụ cười tiêu chuẩn của Đường Nhiên Chi, Tần Ý khó giải thích được mà cả người phát lạnh.
Gã ta dùng một loại âm thanh gần như là điên cuồng, nói: “Anh còn giúp em xử lý mấy cái thứ gọi là kí chủ này.”
…
Tần Ý đang muốn tiến lên, nghe vậy, không chỉ bước chân dừng lại, mà tim cũng như ngừng đập.
Nghẹt thở.
Câu nói này thực sự khiến anh không ứng phó kịp, ngay cả Mao Cát Tường với năng lực chém gió cao cấp cũng sửng sốt tại chỗ, đại não không kịp chuyển hoá tin tức.
Tần Ý không biết lúc này mình nên tiến đến ngăn miệng gã, hay nhắm mắt để không phải nhìn biểu tình của Đường Ngự Thiên nhìn anh bây giờ.
Anh chỉ biết là, máu anh lúc này như bị đóng băng từng chút một.
Mặc dù anh chẳng thể làm gì để thay đổi thân phận này, nhưng anh thực sự không muốn vì vậy mà làm tổn thương Đường Ngự Thiên.
Anh phát hiện, tự bản thân cũng không thể tiếp thu được nếu phải nhìn thấy sự đau lòng, thất vọng hay căm hận từ ánh mắt của người nọ.
“Em không biết vì sao bọn chúng lại tiếp cận em đi?” Tên kia cười đến điên cuồng, phát ra những tiếng chói ta, “Em đương nhiên không biết, bởi vì bọn chúng___”
Tần Ý cứng đờ quay đầu, đưa mắt nhìn về phía Đường Ngự Thiên, nhưng mà, đối phương chỉ nhíu lông mày, trên mặt vẫn là biểu tình tà mị cuồng quyến như cũ.
“Bởi vì bọn chúng là____”
Nhưng Đường Ngự Thiên không cho gã cơ hội nói tiếp, động tác trên tay hắn gọn gàng nhanh chóng, nóng súng đặt trên gáy người kia, không chút lưu tình nói: “Câm miệng.”
“Ngự Thiên?”
Đường Ngự Thiên nghe gã nhảm lâu như vậy cũng đã đạt tới cực hạn, giờ khắc này nghe tên kia vẫn dùng cái ngữ điệu buồn nôn gọi tên hắn, không khỏi đem nóng súng hướng lên đỉnh đầu gã: “Bảo mày câm miệng, điếc à?”
Cây súng này cũng như mạnh mẽ đè lên đầu anh, khiến anh trở nên tỉnh táo mấy phần, anh gọi hệ thống: “Nếu thân phận của tôi bại lộ…”
Cho dù anh không có xem qua hệ thống văn trên internet, không biết sắp đặt của hệ thống, nhưng tiềm thức nói cho anh biết, bại lộ thân phận là một chuyện rất nghiêm trọng.
Nhiệm vụ thất bại, điểm bị tiêu trừ, phong sát, trực tiếp tử vong, thế giới huỷ diệt.
Những cụm từ này cứ xoay vần trong đầu anh.
Tiểu Manh Manh trả lời rất nhanh: “Lộ thì cứ lộ chứ sao.”
Gì vậy?
Sau đó Tiểu Manh Manh dõng dạc đọc ra một đoạn lập pháp: “Căn cứ vào ‘Hiệp ước kí chủ quốc tế’, điều 723, việc kí chủ bại lộ thân phận không có quan hệ gì đến hệ thống hay chưởng quản hiệp hội các thế giới song song, hậu quả do kí chủ tự mình gánh vác, chỉ cần có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ là được.”