Rồi, đã thông suốt, đồng minh mở miệng hắn liền bình tĩnh.
Mao Cát Tường rất không tiền đồ mà đáp: “Được, tôi bình tĩnh.”
“Đề nghị anh nên tìm đọc kinh điện phật giáo.”
“Được, có lý, tôi lập tức đi ngay. Đúng rồi, việc kia,” Mao Cát Tường có chút ấp a ấp úng, hắn nói hai câu ngu xuẩn kia chỉ là để cho mình có thể dễ mở miệng chút, “Tối hôm qua, không phải tôi cố ý, xin lỗi.”
Nói đến vấn đề này, Tần Ý cảm thấy chính anh mới cần phải xin lỗi. Anh bình luận xong mới liên tưởng đến nội dung bài đăng, tuy rằng vẫn không hiểu lắm, nhưng mơ hồ có thể cảm thấy, đây là việc cá nhân, chuyện riêng tư.
Anh lại chọc thủng lớp cửa sổ giấy như vậy, không bận tâm đến cảm thụ của đối phương.
Hai người nói qua nói lại vài câu liền đánh tan hiềm khích lúc trước, đang lúc muốn kết thúc cuộc trò chuyện này, Tần Ý đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Mao tiên sinh, có chuyện này muốn hỏi anh một chút.”
Mao Cát Tường từ bồn cầu nhảy xuống, hoa cúc tê rần rần, nhe răng trợn mắt nói: “Cậu nói đi.”
“Anh bây giờ có việc làm không?”
Tần Ý vẫn rất để ý việc mình không có công việc, cả ngày đều ở Đường gia không làm gì, cứ tiếp tục, anh chịu không nổi mất.
Marx đã từng nói một câu rất kinh điển: Thời điểm lựa chọn nghề nghiệp, chúng ta cần tuân theo kim chỉ nam là hạnh phúc của cộng đồng cùng mong muốn bản thân. Không nên cho rằng hai vấn đề này là đối nghịch, xung đột lẫn nhau, đạt được một loại lợi ích thì phải tiêu trừ lợi ích còn lại. Bản chất của con người chính là vậy: Khi con người ta vì cộng đồng làm việc mà vui vẻ, mới có thể tự khiến mình trở nên hạnh phúc. (*hoặc gì đó tương tự, tôi không hiểu lắm.)
Cái vấn đề này khiến Mao Cát Tường trầm mặc, vừa trầm mặc vừa thấy rất không xong.
“Tôi… Có mà.” Cuối cùng hắn vẫn đáp, “Ở không chính là công việc của tôi.”
Mao Cát Tường nói xong liền gãi đầu, khó khăn biện giải: “Thiết lập nhân vật của tôi chính là con trai ngốc của địa chủ, tôi muốn tôn trọng nguyên tác, tiểu thuyết cũng có linh hồn, cũng có tôn nghiêm của tiểu thuyết.”
Thân vốn là một nhân vật lẳng lơ đê tiện, Tần Ý: “…”
Mao Cát Tường nói xong cũng phản ứng lại, thầm nghĩ, mình lại lảm nhảm cái gì.
Sau khi cúp máy, Tần Ý ném điện thoại lên giường, rơi vào trầm tư.
Đơn giản sắp xếp lại thông tin hệ thống cung cấp, hiện tại, quan trọng nhất vẫn không biết kí chủ thứ ba kia đang bám vào người ai.
E rằng là một người quen thuộc, có khi lại chỉ là một nhân vật xa lạ.
Người này là ai, muốn làm cái gì.
Hoàn toàn không có manh mối.
Tiểu Manh Manh chờ anh sắp xếp xong thông tin mới nói tiếp: “Tổng bộ thu thập tư liệu, sắp xếp kiểm tra từng cái cũng không phát hiện điều gì dị thường. Vì vậy, để duy trì trật tự, gánh nặng này đành giao cho ngài và Mao Cát Tường.”
Sự tình đúng là rất nghiêm trọng, thế nhưng, ngay cả tổng bộ cũng bó tay, hai người bọn anh có thể làm gì?
Tiểu Manh Manh nhắc nhở: “Ngài quên mất mình là ai à.”
…
Anh là ai?
“Ngài là kí chủ duy nhất trong toàn bộ thế giới song song để lộ thân phận trước mặt nam chính.”
Tiểu Manh Manh đề ra mục tiêu rất rõ ràng: “Cho nên nhiệm vụ kế tiếp của ngài, cần Đường Ngự Thiên hỗ trợ.”
“Các người cái gì cũng không biết, vậy mà vẫn có thể phát nhiệm vụ?”
“Nói cho đúng thì là tôi không biết, bên tổng bộ đã có chút manh mối. Chuyện như vậy không thể cưỡng ép can thiệp, chỉ có thể thông qua các ngài mà giải quyết.”
Tần Ý quả thật cảm nhận được gánh nặng: “Vậy nên nhiệm vụ của tôi là gì?”
Tiểu Manh Manh nói rõ ràng nhiệm vụ xong, Tần Ý nhất thời cứng người.
Thế này đâu chỉ là gánh nặng, quả thật là thái sơn áp đỉnh.
Chiều, Đường Ngự Thiên trở về khá sớm, so với lúc giúp anh chạy bộ còn sớm hơn hai giờ, vừa vào cửa đã ra hiệu Đức thúc cứ tiếp tục làm việc, không cần để ý tới hắn, sau đó đi đến phòng khách.
Tần Ý đang ở kia xoắn xuýt nghĩ về nhiệm vụ, chỉ thấy Đường Ngự Thiên dựa vào cạnh cửa, mí mắt hơi nâng, cởi khuy áo ở cổ tay.
Đường Ngự Thiên quan tâm hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tần Ý vẫn chưa biết nên giải thích thế nào, đành lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Đường tiên sinh, bây giờ chúng ta chạy bộ sao?”
“Hôm nay không chạy,” hắn gấp tay áo lên hai lần, sau đó đưa tay về phía Tần Ý, “Đưa em tới một nơi.”
Đường Ngự Thiên không để cho Hồng Bảo lái xe, cũng cố ý tránh Đức thúc, hai người như học sinh trốn học đi chơi. Cổ áo người đàn ông nọ mở rộng, lộ ra phần da thịt thon gầy, Tần Ý rất muốn vươn tay giúp hắn cài lại áo.
Nhưng lúc anh đang duỗi tay ra một chút, Đường Ngự Thiên vốn muốn đi ra ngoài lại dừng bước, đồng thời dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lui về sau hai bước.
“Sao vậy?”
“Xuỵt.”
Âm thanh Tần Ý nhất thời dừng lại khi ngón tay kia chạm lên môi anh.
Đường Ngự Thiên chạm nhẹ ngón tay lên môi Tần Ý, thân thể cơ hồ như muốn dính vào đối phương, làm ra động tác giữ im lặng, ra lệnh cưỡng chế: “Đừng nói chuyện.”
Sau lưng Tần Ý là tường, phần lưng đặt trên tường, cảm giác mát mẻ từ ngoài quần áo tiến vào lưng, hai người dùng loại tư thế thân mật này mắc kẹt tại một góc tường.
Giọng Đức thúc và Hồng Bảo vọng tới từ xa, Đức thúc cằn nhằn liên miên: “Vừa nãy còn thấy thiếu gia trở về, sao loáng một cái đã không thấy tăm hơi, không phải cháu đi cùng thiếu gia sao, thiếu gia nói muốn đi đâu.”
Hồng Bảo nói: “… Cháu không biết.”
“Không biết cái gì mà không biết, cháu cái gì cũng kêu không biết, có thể lưu ý một chút được không.”
“… Đức thúc, bác như oán phụ ấy.”
Đức thúc quay đầu lườm cậu ta một cái: “Nói linh tinh gì đấy!”
Lúc bọn họ nói chuyện đã đi đến gần góc tường, Tần Ý nghe được mà thả nhẹ hô hấp, thậm chí còn bắt đầu nín thở.
Anh nghẹn đến nghiêm túc, không biết Đường Ngự Thiên chỉ là đang đùa anh.
Đường Ngự Thiên một tay chống tường, như
có như không cọ lên tóc Tần Ý, trầm thấp cười thành tiếng: “Này.”
Tần Ý nín giận, giương mắt nhìn, trong đôi mắt in đậm hai chữ nghi hoặc.
Đường Ngự Thiên cúi đầu, ghé vào bên tai anh, Tần Ý có thể thoáng ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người người đàn ông nọ.
Hắn ghé bên tai Tần Ý, hỏi: “Đường vị cam, muốn ăn không.”
Không phải anh nói là không được nói chuyện à!
Làm nam chính thì có thể tuỳ hứng như vậy sao!
Tần Ý nín thở đến mệt, lén lút thở ra một hơi: “Đường gì cơ?”
Anh chỉ đơn thuần hiếu kỳ, nhưng không ngờ, Đường Ngự Thiên lại nghiêng đầu, hôn lên môi anh.
Cái này… Có thể nói là một nụ hôn ôn nhu.
Đường Ngự Thiên khẽ cắn môi dưới anh, nhắc nhở: “Ngu xuẩn, nhắm mắt lại.”
Tần Ý mơ màng, sau khi nhắm mắt lại, mọi cảm quan đều trở nên mãnh liệt, người đàn ông nọ cứ liếm lại liếm, tinh tế gặm cắn, giống như là muốn ăn anh từ trong ra ngoài.
Hôn đến độ anh muốn nhũn thành một bãi nước.
Anh như một con cá sắp chết ngạt, lại bị người tàn nhẫn đoạt đi dưỡng khí, sau đó người kia lại càng không chút lưu tình mà tiếp tục cướp đoạt.
Kỹ thuật hôn của anh ngây ngô, đầu lưỡi cực kì ngượng ngùng, luôn không ngừng rút về trong, lại không biết động tác này càng tạo thêm cơ hội tiến vào cho đối phương.
Hôn hôn, anh còn thực sự nếm được vị trong miệng Đường Ngự Thiên… Một luồng ngọt ngào… hương cam.
Còn có chút chua.
Lúc này, anh không nhịn được, hơi hé mắt.
Không ngờ, Đường Ngự Thiên như là có thêm mắt thứ ba, lúc anh chỉ thấy được một tia sáng mơ hồ, đã vươn tay che mắt anh.
Vì vậy, lông mi như quạt nhỏ, nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay hắn, quét đến độ Đường Ngự Thiên lại tăng thêm lực gặm cắn.
“Ưm…”
Bị hắn gặm đau đến nỗi phải kêu lên tiếng. (*Đồng chí muốn ăn luôn con nhà người ta à hay gì…)
Tần Ý vốn không sao lại đỏ mặt, cảm thấy mừng vì Đường Ngự Thiên đã che mắt anh lại.
Đường Ngự Thiên buông tha hai phiến môi đã bị hắn hôn đến sưng tấy, tay vẫn che trước mắt Tần Ý: “Xin lỗi.” Tuy là xin lỗi, trong lời nói căn bản là không hề áy náy: “Tôi không nhịn được.”
Lúc này, Đức thúc và Hồng Bảo đã đi xa.
Hoặc là bọn họ đang nói chuyện, nhưng Tần Ý nghe không rõ, bên tai anh tất cả đều là giọng Đường Ngự Thiên cùng tiếng tim đập.
Đường Ngự Thiên còn hỏi anh: “Ăn ngon không.”
“…”
“Trong công ty có một thương vụ về đường, hàng kinh điển của Caslde bên Ý, Hồng Bảo hỏi tôi có thể dùng không,” hắn tiếp tục nói, “Em thấy sao?”
Vấn đề này muốn anh trả lời thế nào?
Đường Ngự Thiên lại tiếp tục: “Tôi vừa nói, tôi không nhịn được. Thực sự là không nhịn được, cũng không thể đợi.”
“Tôi không chờ được nữa, em rõ ràng đang ở bên cạnh tôi. Khi nhắc đến em, tôi vẫn không thể nói cho họ biết ____ em là của tôi.”
Tần Ý hấp háy mắt, mắt bị Đường Ngự Thiên che, một mảnh tối đen.
Nhưng trước mắt anh lại tựa hồ thấy được một ngọn đuốc.
Anh đột nhiên hiểu được vì sao thiêu thân lại lao vào lửa.
Tần Ý vươn tay, đặt lên tay Đường Ngự Thiên, nhận mệnh mà gọi hắn: “Đường Ngự Thiên.” Đây là lần đầu anh gọi tên đầy đủ của người nọ.
“Ừm.”
“Anh thật sự muốn ở cùng với tôi sao.”
Đường Ngự Thiên nhíu máy: “Phí lời.”
Hắn vừa dứt lời, quạt nhỏ trên lòng bàn tay hắn nhất thời ngừng đấu tranh, không động đậy nữa.
Tần Ý nhắm mắt lại: “Em… em chỉ muốn xác nhận với anh lại một lần.”
“Đường tiên sinh, em là một người rất cố chấp, ngày sau ở chung, coi như anh có cảm thấy vô vị… Anh cũng không được… Không được…”
Nửa ngày anh cũng không nói ra được đoạn sau, Đường Ngự Thiên từ trong khiếp sợ mà hồi phục lại tinh thần.
Hắn cho rằng Tần Ý là đầu gỗ, mãi nghĩ không thông, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào.
Không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Cái người yếu đuối văn nhược này, dáng vẻ thư sinh, nhưng lại là một người quật cường, một khi đã quyết định, sẽ không muốn quay đầu.
“Sẽ không,” tuy anh còn chưa nói hết, Đường Ngự Thiên đã biết ý của anh, “Anh sẽ không buông tay.”
Tựa hồ dũng khí của Tần Ý đã dồn hết vào những câu nói kia, cho nên hiện tại, anh… rũ cả người.
Đường Ngự Thiên buông tay ra, trước mắt Tần Ý đột nhiên trở nên sáng ngời.
Anh nghe thấy người đàn ông trước mắt thâm trầm nói với anh: “Tần tiên sinh, cho nên bây giờ, chúng ta có thể tiếp xúc trao đổi không.”