Mãi đến tận lúc hai người ôm thành đoàn, lăn lộn trên giường lớn của Đường Ngự Thiên, Tần Ý mới cảm thấy sự tình có chút vượt tầm kiểm soát.
“Anh…”
Anh thừa dịp có thời gian trống, vừa mới thốt ra được một chữ, lại bị Đường Ngự Thiên đoạt đi toàn bộ hô hấp, nhất thời cái gì cũng không nói ra được.
Tuy rằng đây không phải lần đầu hai người hôn môi, nhưng mà kiểu hôn này, bị đè xuống giường, đặt ở dưới thân người nọ ___ đặc biệt, người đàn ông áp lên người anh này còn chưa mặc quần áo chỉnh tề, áo tắm làm lộ nửa thân thể, Tần Ý động hai lần, áo tắm đại khái là trượt từ bả vai của người nọ xuống.
Ban đầu chỉ là ngây ngô mà trao một cái hôn, Tần Ý tự nhận kỹ thuật của mình cũng tạm được, định chỉ chạm chạm chút rồi thôi, sau khi xong sẽ đối mặt nói với Đường Ngự Thiên một câu ‘Đường tiên sinh, anh ngủ ngon mơ đẹp’, sau đó anh có thể bưng bát đũa về phòng.
Không ngờ, Đường Ngự Thiên lại ôm eo anh, cúi đầu đè lên.
Hai người xô đẩy một hồi, bởi vì đi ngược, eo Tần Ý có đụng phải cạnh bàn ăn, bị đau nên không khỏi cau mày, trong miệng mơ hồ tràn ra một âm rên rỉ.
Thanh âm kia mơ hồ chỉ có thể nghe được tiếng cuối, phía trước đều bị Đường Ngự Thiên nuốt vào, bên tai chỉ còn tiếng rên nhỏ bé, có chút khàn khàn nhưng âm sắc lại trong trẻo của Tần Ý.
Đường Ngự Thiên cũng không ngẩng đầu lên, ôm anh chuyển hướng, đi về phía phòng ngủ.
“Có đau không?” Tranh thủ lúc rảnh, Đường Ngự Thiên còn có thể vươn tay xuống giúp Tần Ý xoa xoa, bàn tay chếch đi mấy phần, rồi rơi đến xương cụt( *chắc ai cũng biết rồi, cái chỗ gần mông ấy, hình như thế lol). Hai người môi dán môi, giọng Đường Ngự Thiên trầm thấp hỏi: “Bị đau chỗ nào?”
Anh có không biết bị đau ở đâu thì cũng không cần sờ loạn có được không.
“Không sao…” Tần Ý đỏ mặt, “Không cần lo lắng, Đường tiên sinh, giờ đã không còn sớm…” Có thể nghỉ ngơi.
Cầu anh nghỉ ngơi đi.
Đắp chăn rồi ngủ.
Anh còn chưa nói xong, Đường Ngự Thiên đã luồn tay vào từ dưới vạt áo anh, nhưng cũng không hướng lên trên, chỉ là dùng bàn tay khớp xương rõ ràng kia, như có như không thăm dò phía dưới.
Đầu Tần Ý ông một tiếng.
Chấn động xong, anh lại nhớ đến một câu nói, ấm no nhớ dâm dục.
Thời Minh, Giả Trọng Danh trong hồi ba “Lược ngọc” từng xướng: “Kẻ này chỉ vì ấm no mà sinh dâm dục… Cũng đừng mong có thể như cá gặp nước.” (*ok, tôi cũng không hiểu __ (: 3 J)Z)
Tần Ý không nhịn được, vươn tay cản một chút, Đường Ngự Thiên vẫn “tàn nhẫn” mà bắt nạt anh, vì vậy liền thuận thế mà nắm lấy tay anh, như có như không mà cùng một chỗ.
Đương nhiên, nếu như hắn biết trong đầu Tần Ý giờ phút này còn có điệu hát dân gian, hắn cơ bản sẽ trực tiếp kéo quần người ta xuống.
Hai người duy trì tư thế như vậy, một đường đi vào phòng ngủ, cửa đều không đóng đã lăn trên giường.
____ ‘Choang.’
Đường Ngự Thiên đang câu lấy lưỡi Tần Ý, thanh âm rõ ràng này vang lên khiến cả hai đều dừng lại.
Tần Ý ở dưới thân Đường Ngự Thiên, đáy mắt hiện lên một lớp sương mù, hai gò má ửng hồng. Anh giãy dụa hai lần, rút bàn tay đang cùng Đường Ngự Thiên mười ngón liên kết ra, chỉ chỉ ngoài cửa: “Gì vậy?”
Lúc Đường Ngự Thiên giữ tay anh dùng lực rất lớn, khiến ngón tay Tần Ý duỗi ra kia có chút đỏ, như bị bầm…
“Không cần để ý.”
Đường Ngự Thiên thuân theo ngón tay anh, nhưng đầu cũng không nhìn ra ngoài cửa, chỉ chuyên chú nhìn ngón tay kia, tiện đà hạ xuống một chiếc hôn, nỉ non: “Chúng ta tiếp tục.”
Tần Ý là người rất có nguyên tắc, anh đẩy Đường Ngự Thiên ra, đứng dậy: “Không được, hình như có vật gì bị vỡ.”
“…”
Nói xong, anh ra khỏi phòng ngủ, lúc nãy trong lúc xô đẩy, bọn họ không cẩn thận va vào cạnh bàn, trên đó lại đặt một cái cốc nhỏ.
Cốc nhỏ đại khái là lắc lư một hồi, cuối cùng cũng không thể tự cứu mình, bất hạnh mà hi sinh.
Tần Ý cố ý ra noài, lại rẽ vào phòng để đồ tìm công cụ dọn dẹp, trước tiên quét qua một lần, rồi lại xem lại một lần nữa.
Đường Ngự Thiên dựa vào cửa, nhìn cái thân ảnh đầy đức hạnh này, không biết nên cảm thấy gì cho phải.
Ban nãy hắn đã ngạnh đến sắp nổ, người nọ đỏ mặt ưm a hai lần, sau đó còn có thể lập tức đẩy hắn ra mà ra ngoài.
Đường Ngự Thiên hiện tại rất muốn ra ban công hút điếu thuốc. (*nhắc nhở: Đường tổng chỉ hút thuốc những khi cực độ buồn bực =)))))
Tần Ý vất vả thu dọn bát đĩa chuẩn bị cải xanh lúc trước, sau đó gánh đồ quét dọn, lui tới cửa chào Đường Ngự Thiên: “Đường tiên sinh ngủ ngon, chúc ngài mơ đẹp.”
Hầu kết Đường Ngự Thiên trượt hai lần.
Người trước mắt này, cổ áo mở ra ____ là bị hắn cởi, cần cổ cùng với xương quai xanh còn bị hắn hút đến có vết đỏ sẫm.
Nhưng mà, bộ dáng như vậy, người nọ lại tay trái bưng đĩa, tay phải cầm đồ lau sàn nhà, ngốc ngốc đứng trước cửa nói với hắn chúc ngài ngủ ngon mộng đẹp.
…
Ngài.
Chúc ngài.
Đây là lời mà một người vừa xuống giường có thể nói ra à.
Tần Ý đợi nửa ngày cũng không thấy đáp lại.
Đường Ngự Thiên chỉ đứng đối diện anh, dùng một loại ánh mắt cực độ thâm trầm mà nhìn.
“Vậy… Em về trước?” Tần Ý thử dò xét, “Anh nghỉ sớm một chút.”
Đường Ngự Thiên thầm nghĩ, thuốc lá đâu, hắn phải hút hai điếu.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng đối với đứa ngốc này, hắn vẫn chỉ tiến lên, hạ xuống một chiếc hôn trên trán em ấy, nói: “Ngủ ngon.”
Tần Ý bị nụ hôn này tạo cho cảm giác như chân đạp lên bông.
“Ngủ ngon.”
Trời tờ mờ sáng, Mao Cát Tường rốt cục tìm được manh mối.
Dưới gầm giường Chu Tuệ có cất giấu một phong thư.
Chuyện này quả là một tin mừng, tuy rằng bị Đường Ngự Thiên và bảo tiêu của hắn cho rằng có người đầu óc hỏng nửa đêm còn chui vào nhà người ta đào đất. Tay hắn bám một lớp bụi, lúc mò được phong thư kia, quả thực mừng đến phát khóc.
Lại nói, lúc này trời cũng vừa mới sáng.
Suýt nữa là hắn đã không kịp rồi!
Bạch Dư cầm phong thư, lấy giấy ăn ra cho hắn lau tay, Mao Cát Tường còn
có sức để nhảy nhót trước ngực anh: “A a a a a em quá thông minh rồi!”
“Ừ.”
“Sao em lại có thể cơ trí như vậy, ôi đệt, em cũng bội phục chính mình!”
“Ừ.”
“Em đang rất vui á!”
“Ừ.”
“…”
Mao Cát Tường nhảy nhót xong, phát hiện hình như mình lòi đuôi rồi, vì vậy cố gắng che giấu, đoạt lại thư từ tay Bạch Dư, hơn nữa còn nhập diễn siêu cấp nhanh, lấy tay yêu thương vỗ vỗ đám bụi còn bám lại trên thư, mặt mày ủ rũ: “Đây là đồ bà nội lưu lại cho em.”
“Ừ.” Bạch Dư nhíu lông mày, anh vừa lau sạch tay cho hắn xong, giờ lại bẩn rồi.
Thôi, cứ dắt như vậy cũng được.
Bạch Dư dắt hắn ra ngoài cửa, từ đầu đến cuối, ngoại trừ ừ thì chỉ nói một câu: “Lần sau đừng thức khuya vậy nữa.”
Trên đường về nhà, Mao Cát Tường cẩn thận nâng phong thư kia lên, âm thầm gọi Tiểu Xấu Xa: “Tao có thể mở không?”
“Ngài mở đi.”
Thực quá kích động.
Mao Cát Tường dọc theo đường gấp mà mở ra, tờ giấy bên trong có chút nhăn nhúm, còn có chút ố vàng, lấm tấm bụi bẩn.
Trên đó, chỉ có hai câu.
“Cái đệt!” Mao Cát Tường suýt chút nữa nhảy dựng lên từ ghế sau.
Bạch Dư đang muốn phanh xe, lại nghe Mao Cát Tường rất nhanh khống chế được tâm tình của mình, chuyển thành khóc nức nở, oan ức thút thít: “Bà ơi, cháu cũng rất nhớ bà.”
“…”
Lúc Tần Ý nhận được điện thoại của Mao Cát Tường, còn đang chìm trong mộng, mơ mơ màng màng nhận điện thoại, đang muốn mở miệng, lại cảm thấy có chỗ nào quái quái.
…Miệng bị sưng lên.
“Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi,” Giọng Mao Cát Tường trầm thấp, “Cậu biết Chu Tuệ viết cái gì trên giấy không?”
Tần Ý ngồi dậy, xoa xoa mắt: “Cái gì?”
“Có một câu là, to be continued.”
Ngoài cửa sổ vẫn còn chút tối, mặt trời mới chỉ lên có một nửa, anh vừa nghe Mao Cát Tường nói, vừa cúi người mở đèn đầu giường.
“Cậu thứ hai, không thể quay về.”
Hai câu này nghe cũng không thể hiểu, cái gì to be continued…, không thể quay về là thế nào.
Thế nhưng, không hiểu vì sao hai câu ngắn ngủi này lại làm người ta hoảng hốt.
Có lẽ gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, liên quan đến kí chủ thứ ba kia, anh luôn cảm thấy ngoại trừ quan hệ với Đường Ngự Thiên, mọi thứ khác đều loạn thành một đoàn.
Tần Ý dừng một chút, nói: “Mao tiên sinh, anh có biết có ý gì không?”
Mao Cát Tường: “Tôi còn hi vọng cậu phiên dịch hộ tôi đây.”
“Nói chung, tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, hai câu này là muốn ám chỉ điều gì, hỏi hệ thống nó cũng không biết.” Mao Cát Tường gãi đầu tiếp tục nói, “Tôi quả thật cũng không rõ ra sao.”
Tần ý trầm ngâm một hồi: “Tôi đang nghĩ, có phải bà ấy… Đã đọc xong quyển tiểu thuyết rồi?”
Bà ấy biết một chút việc họ không biết, Văn Tam cũng biết, cho nên gã ta phải chết.
Nhưng đây cũng chỉ là trực giác thôi, không có bằng chứng xác thực.
“Tôi đến nói với Đường Ngự Thiên một tiếng, nhờ anh ấy hỗ trợ điều tra một chút.” Tần Ý an ủi, “Mao tiên sinh, anh trước đừng suy nghĩ nhiều.”
“Được được được.”
Mao Cát Tường được liên tiếp ba tiếng xong thì bối rối: “Cậu vừa nói cái gì? Cậu muốn tìm Đường Ngự Thiên?!”
“Phải.” Tần Ý nhắc đến tên Đường Ngự Thiên, trong vô thức mà nâng khoé miệng, gương mặt tuy tinh xảo nhưng thường ngày cứng ngắc lại đột nhiên sinh động, “Anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, tối hôm qua tìm như vậy nhất định rất mệt.”
Đúng là mệt, nhưng tình huống này nhất định phải hỏi cho rõ chứ.
Mao Cát Tường im lặng mấy giây, hỗn loạn tìm từ: “Không phải, cậu, cậu, nói thẳng với hắn chứ?”
Hắn đổi tay cầm điện thoại di động, đối với suy đoán này quả thật khó mà tin nổi, mẹ nó, chuyện này mà cũng để nam chính biết được?
Đồng minh của hắn, kỳ thực chính là Thượng Đế phái tới giúp hắn kiếm điểm phải không.
Điều như vậy cũng có thể nói?!
Nhưng mà, hắn lại nghe thấy từ phía đồng minh, nhỏ giọng thuật lại một chuyện khác càng thêm khó có thể tin nổi.
Cách ống nghe, hắn cũng có thể cảm nhận được mùi tình yêu chua thối.
Tần Ý nói với hắn: “Bọn tôi… Hiện giờ đang quen nhau.”
Quen nhau…
Các cậu quen nhau…
Ở cùng một chỗ.
Mấy hàng chữ này xoay vòng trong đầu Mao Cát Tường.
Mao Cát Tường đặt điện thoại xuống, cách hai phút lại kề đến bên tai: “Chào buổi sáng, cậu vừa nói cái gì ý nhỉ?”
Tần Ý chỉ coi là ban nãy tín hiệu không tốt, đầu dây bên kia có khả năng không nghe được cho nên mới hỏi lại, vì vậy kiên nhẫn lặp lại: “Bọn tôi đang quen nhau.”
À.
Hoá ra ban nãy không phải ảo thính.
Mao Cát Tường lúc này thực sự cúp điện thoại.