Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 77


trước sau

Đường Ngự Thiên nói xong lại thấy Tần Ý ngốc lăng, đoán được đứa ngốc này lại rơi vào trạng thái phản xạ hình cung dài, khẳng định lại vòng đi tới đâu rồi, liền thẳng thắn thô bạo tiến công.

Hắn xốc chăn Tần Ý lên, thoát dây lưng, cởi quần rồi lên giường.

"Đường tiên sinh..." Tần Ý lui lui sang bên cạnh, "Em cảm thấy chúng ta như vậy có chút quá nhanh."

Đường Ngự Thiên duỗi tay, ôm anh vào lồng ngực, ngoài miệng "ờ" một tiếng, sau đó nói: "Nhưng anh không thấy thế."

Tần Ý tuy rằng bị nam sắc mê hoặc một lúc, nhưng bản chất vẫn còn là một người nối nghiệp cho tinh thần Xã Hội Chủ Nghĩa, cho dù Đường Ngự Thiên lúc này chỉ mặc một cái quần lót, tay còn đặt trên eo anh, làm một loại tư thế ám muội... Cho dù vậy, Tần Ý vẫn cứ lý giải hai chữ "ngủ chung" này một cách đơn thuần.

Anh cho rằng Đường Ngự Thiên chỉ giống như trước đây, tìm đến cầu an ủi. Khi trước, bởi vì Hạ Thanh Thu không phải đã xảy ra một lần à. Nghĩ tới đây, Tần Ý vò vò đầu Đường Ngự Thiên đang chôn ở hõm cổ anh, động viên nói: "Không có chuyện gì, đều qua rồi."

Đường Ngự Thiên ở gần bên người nọ, ngửi được mùi hương trên người em ấy, cảm nhận da thịt ấm áp cùng với xương sườn tinh tế bên eo liền không nhịn được mà nổi lên phản ứng.

Không biết vì sao, mỗi lần chạm vào người nọ, khả năng tự chủ mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại tan rã trong khoảnh khắc.

Đường Ngự Thiên âm thầm phỉ nhổ chính mình, sau đó mặt không chút biến sắc mà dịch nửa người dưới ra phía ngoài một chút, miễn cho bị phát hiện.

... Hai lần giáo huấn trước quá khắc nghiệt, lúc này hắn cần khiến Tần Ý biết cảm giác cứng ngắc đến mức muốn nổ tung là loại trải nghiệm gì, hắn muốn khiến em ấy khóc lóc cầu xin hắn.

Hắn phải chấn chỉnh lại phu cương.

Nhưng hắn vừa mới tính toán như vậy, lại nghe được thanh âm ái từ vô hạn của Tần Ý: "Đường tiên sinh, người chết không thể sống lại. Tuy rằng anh không biểu hiện ra, nhưng em biết, các anh đã quen biết một hồi, anh nhất định sẽ thương tâm, sẽ khổ sở. Thể nhưng dù thế nào thì ngày vẫn phải trôi."

Đường Ngự Thiên đang muốn cắn lên vành tai anh, nghe vậy thì dừng lại.

Tần Ý vẫn không hề biết, anh tiếp tục nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, bờ vai của em sẽ để anh mượn mà dựa vào, khóc xong thì hãy thật kiên cường, sống cho thật tốt, đừng để hai người họ đi mà không yên lòng."

Hai người này, không chỉ Hạ Thanh Thu mà còn có Chu Tuệ.

Tuy rừng hai người đều đón lấy một cái kết bi kịch, nhưng Tần Ý tin chắc, nhất định ở một nơi khác, các cô ấy sẽ tiếp tục tồn tại.

Đến một quyển tiểu thuyết như "Hào môn thế gia" còn có thế giới của nó thì còn chuyện gì khoongtheer xảy ra nữa đâu.

Tần Ý vừa dứt lời, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng, chờ anh phản ứng lại thì đã bị Đường Ngự Thiên đè dưới thân.

Đường Ngự Thiên ngoài miệng thì dịu dàng thở dài, nét mặt lại mang theo chút tàn nhẫn, hắn cúi đầu đến bên tai Tần Ý, âm sắc kéo dài mà trầm thấp: "Còn nhớ lời anh từng nói không, bảo bảo, ngày mà chúng ta lên giường, cũng chính là ngày anh cưỡng dâm em."

Tần Ý bị hắn ép tới không thở được, trong lúc vô tình áo cũng bị vén lên tới ngực.

Tay Đường Ngự Thiên từ trên eo anh dịch lên phía trên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua cái rốn, mà vừa khéo đây lại là nơi mẫn cảm, khiến Tần Ý không ngừng run rẩy nhẹ.

"Đường tiên sinh, anh đừng..."

"Đừng cái gì?" Đường Ngự Thiên nghe vậy, ngón tay đnag lần theo xương sườn lại càng được voi đòi tiên mà mò lên trên, giọng hắn gần như nỉ non, "Hửm?"

Cái nơi kia của Đường Ngự Thiên không nghi ngờ gì mà đang ở giữa hai chân anh, thỉnh thoảng còn cạ cạ vào tiểu Tần Ý.

So với anh, cái kia của Đường Ngự Thiên hiển nhiên càng nóng rực, cứng ngắc.

Hơn nữa, Đường Ngự Thiên còn không biết lấy từ đâu ra một đoạn dây thừng, chuẩn bị buộc cổ tay anh, dường như muốn quấn vào đầu giường.

Chuyện này... Chủ nghĩa Nhân đạo của nam chính có phải có vấn đề gì không!

Tần Ý theo thói quen mà hóa thân thành giáo viên chủ nhiệm, tinh thần giáo dục dù ở đâu cũng có thể nổi lên, chậm rãi giảng giải: "Trong Kinh Dịch, Lập Thiên Chi Đạo có viết, âm cùng dương, cương cùng nhu phải kết hợp, Lập Nhân Chi Đạo có viết nhân phải đi cùng nghĩa, anh biết thứ được gọi là tự do bình đẳng bác ái không, Đường tiên sinh?" (*)

Đường Ngự Thiên đã trải qua hai lần chiêu này, nếu như còn dễ dàng bị em ấy dẫn dắt đề tài, vậy hắn chính là heo.

Hắn liền như không nghe thấy, hờ hững thương lượng: "Anh muốn trói chặt em, khiến em không cách nào trốn thoát. Cũng sẽ không cột chặt làm em đau, lại nói, sức em yếu như vậy, muốn trốn cũng không trốn được."

Hai người bọn họ, một người đầy đầu chỉ muốn giảng giải về Xã Hội Chủ Nghĩa cùng tiến hóa của nhân loại trong lịch sử, người còn lại thì hoàn toàn là tinh trùng thượng não.

Cứ cọ sát như vậy rồi cũng ra tia lửa.

Tuy rằng phần lớn thời gian Đường Ngự Thiên nhìn như rất lười biếng, thế nhưng tác phong lúc này của hắn cũng như khi ở trên thương trường, khi thì thả dây câu từ từ trêu chọc, lúc lại tiến công mãnh liệt như chó sói.

Ban đầu, Tần Ý còn có thể giảng cho hắn vài câu Kinh Dịch, Đường Ngự Thiên vừa gảy hai hạt nhỏ trước ngực bại lộ trong không khí, vừa lấy gậy ông đập lưng ông, phổ cập kiến thức cho anh xem cái gì gọi là Quan Âm Tọa Liên, lại hỏi: "Muốn làm từ đằng sau không?" 

Lúc này, sức chiến đấu của Đường Ngự Thiên rõ ràng đang ở thế thượng phong, Tần Ý buộc phải nuốt hết đống "chi, hồ, giả, dã" bên mép xuống cổ họng.

"..."

Đường Ngự Thiên buông hai hạt nhỏ đã bị tay hắn xoa đến có chút sưng huyết, ở trong không khí lại càng có vẻ đáng thương, cúi đầu đặt lên nó một chiếc hôn, tiếp tục nói: "Anh thích nhất là eo của em, xương vai, còn muốn đè em xuống, muốn nhìn dáng vẻ em khi bị anh hôn... Từ cổ đến xương quai xanh, mọi nơi đều muốn hôn."(**)

Tần Ý không nói nên lời,
loại cảm giác như làn sóng này, nước triều cứ dần lên, chầm chậm nhấn chìm anh.

Những lời Đường Ngự Thiên nói trên giường rõ ràng không mang chút câu từ quá thô tục nào, rất phù hợp với một người từ nhỏ đã chịu giáo dục nghiêm khắc như anh, nhưng lời từ trong miệng hắn nói ra lại có một loại cảm giác tình dục khác, trực tiếp lại lưu luyến, mà cũng không nói đến cùng bởi vậy có chút tối nghĩa mê người.

Cho dù quanh năm Tần Ý không có nhu cầu gì lớn cũng bị đối phương trêu đùa đến có chút không chịu nổi.

Ánh mắt anh dần tan rã, hình bóng Đường Ngự Thiên trong mắt anh bắt đầu trở nên mơ hồ.

Dường như là mộng cảnh.

Thế nhưng tất cả cảm quan khác lại càng như rõ ràng hơn.

Mùi hương quen thuộc trên người Đường Ngự Thiên, lạnh lẽo, phô trương, không chút kiêng kị mà quẩn quanh chóp mũi Tần Ý.

Tuy rằng anh có mặc quần ngủ bông nhưng giờ đã sớm bị Đường Ngự Thiên cởi ra, hiện đang miễn cưỡng treo mắc ở cổ chân anh. Bởi vậy, hạ thân hai người chỉ cách nhau hai tầng vải vóc mỏng manh, lúc dán chặt vào nhau thậm chí còn cảm giác được hình dạng vật kia trong quần lót của đối phương____ đặc biệt là Đường Ngự Thiên còn lúc có lúc không đỉnh lên phía trước.

Tay Đường Ngự Thiên trượt đến bắp đùi anh, lòng bàn tay thuận tiện lo đến vật nhỏ mềm mại kia, tay hắn chuyển hướng tìm tìm, nỉ non thở dài: "Bảo bảo, vậy mà em cũng có thể nhịn."

Bởi vì đồ nhỏ trên tay hắn kia rõ ràng còn đang trong trạng thái ngủ say, lẳng lặng ngoan ngoãn như đang nghỉ đông.

... Hắn lại có thêm chút nhận thức về trình độ lãnh cảm của Tần Ý.

Có diều, Tần Ý đương nhiên không hiểu hắn nói "nhịn" là nhịn cái gì, câu này đưa tâm tư tan rã của anh lần nữa hợp lại, không khỏi hiếu kỳ mà hỏi: "Là sao? Nhịn cái gì? Em sao?"

Sức trên tay Đường Ngự Thiên hơi tăng lên: "Em nói xem?"

Tần Ý không nhịn được, khẽ rên một tiếng, thanh âm kia như vuốt mèo vờn lên đầu quả tim của Đường Ngự Thiên, thanh sạch lại có chút đè nén, cực kỳ câu người.

Đường Ngự Thiên vốn bị sự ngây ngô của đối phương khiến có chút tức giận, nghe tiếng này đành uể oải hừ một tiếng, bỏ qua cho người ta.

Mà Tần Ý nào không thể quý trọng cơ hội này, anh chống tay để người ngồi thẳng, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Dùng sức nắm chặt bộ phận sinh dụng có thể sẽ dẫn đến đau đớn tổn thương, bộ phận này rất yếu ớt..."

Đường Ngự Thiên cảm thấy hạ thân mình bắt đầu có dấu hiệu nhũn ra.

Đang cương cũng bị ngu xuẩn nhà hắn nói cho mềm ra.

Em ấy có thể đừng sát phong cảnh lúc này không?

____ Tần Ý dùng thực lực chứng minh với hắn, anh có thể.

Nếu máy hát đã mở ra, Tần Ý cũng đem kiến thức về sức khỏe bộ phận sinh dục anh đọc qua trước đây phổ cập cho Đường Ngự Thiên một lần: "... Lý do chính của bệnh liệt dương là do xương xốp trong dương vật không đủ cương cứng mà dẫn tới bộ phận sinh dục không thể hoàn toàn cương... Động mạch ở sau cùng tĩnh mạch hai bên nối liền với phần xương xốp ở trong. Bất kỳ một trong hai bên có vấn đề, bị tổn thương dẫn đến tắc nghẽn đều có thể dẫn tới chứng dương vật không đủ cương cứng."(***)

Đường Ngự Thiên: "..." Quần anh cũng cởi, cứng đến độ sắp nổ mà em lại nói cho anh cái này?

Tần Ý cũng không phải thực sự muốn nói, anh phần nhiều chỉ muốn dựa vào vấn đề học thuật để khiến mình tỉnh táo một chút. Thế nhưng anh phát hiện mình càng nói, sắc mặt Đường Ngự Thiên lại càng kém.

Cuối cùng, Đường Ngự Thiên chống tay bên cạnh eo Tần Ý, hơi nâng người dậy, kéo dài khoảng cách giữa hắn và anh, dõi theo mắt anh, hỏi: "Có thuốc lá không?"

Tần Ý bắt đầu hoài nghi không biết mình có hơi quá đáng rồi không, anh kéo quần áo xuống sau đó nhỏ giọng đáp: "Không, không có."

Anh đáp xong lại không nhịn được mà nhắc nhở: "Đường tiên sinh, hút thuốc lá không tốt."

Đường Ngự Thiên kéo tay anh qua đặt giữa hai chân mình, để đối phương cảm nhận độ cương cứng của hạ thân: "Kìm nén cũng không tốt cho cơ thể, em muốn khiến anh nhịn chết rồi."

Lòng bàn tay Tần Ý dán chặt tới vật cứng nóng nào đó kia... Cảm giác này, dù cách một tầng vải vóc anh cũng rất quen thuộc.

Lần trước anh đã dùng tay giúp Đường Ngự Thiên.

Hình ảnh kia Tần Ý quả thực không dám nghĩ lại nhiều, chỉ là vừa mới nhớ tới, hai tai đỏ như bị thiêu đốt.

Tần Ý rụt rè nói: "Em... Em có thể như lần trước, giúp anh như vậy."

Trời mới biết anh có thể chủ động nói ra những lời này đã có bao nhiêu tiến bộ.

"Không cần," Đường Ngự Thiên từ chối, mặc kệ hạ thân đang ngạnh thành một túp lều nhỏ, đi chân đất ra ngoài: "Em chờ, anh hút hai điếu thuốc, trở về sẽ trừng trị em."

---

Hal: (*) Tôi không biết gì hết... Các thím tự tra hic...

(**) Vậy đấy, tôi không giỏi edit cái đống này haha... haha... Đường tổng làm tôi sợ quá ;v;

(***) Tôi cũng không rõ lắm lol Thôi các cô tự google "lý do liệt dương" vậy chứ tôi lười đọc quá haha-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện