Vua Tôi Tối Thượng

Chương 30


trước sau

CHƯƠNG 30: MẤY ĐIỀU KIỆN.

Nhưng có sự cổ vũ của Tiêu Phong, Khương Uyển Đồng vẫn kiên trì bước ra phía trước, sắc mặt trông có vẻ vô cùng khẩn trương.

Trong nháy mắt đó liền trở thành tiêu điểm của mọi người ở đây.

Bởi vì cũng chỉ có cô không mang theo quà.

Mà những người mang theo quà cáp đến đây cũng nhớ đến lời nói lúc nãy của Tiêu Phong, trong lòng hận Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng muốn chết.

“Cô tên là gì?”

Tôn Vệ Quốc đã nhận được mệnh lệnh của Hàn Lợi Dân, cũng nhìn thấy Tiêu Phong ở phía xa xa, lúc này cười hỏi.

“Tôi… tôi tên là Khương Uyển Đồng.” Khương Uyển Đồng yếu ớt trả lời, cả người đều đang phát run, giọng nói cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Khương Uyển Đồng, cô là người của công ty nào?” Tôn Vệ Quốc hỏi tiếp.

Khương Uyển Đồng giật mình, cô căn bản không có công ty.

Cho nên cô quay đầu lại cầu cứu nhìn Tiêu Phong.

Nhưng mà không đợi Tiêu Phong nói chuyện, Khương Bân Bân và Từ Phân ở bên kia liền giơ tay lên, mang theo gương mặt tươi cười đi tới.

Từ Phân lớn tiếng nói: “Tập đoàn Khương thị, con bé là người của nhà họ Khương chúng tôi, là con gái của tôi.”

“Đúng đúng, cũng là chị gái của tôi. Tôi tên là Khương Bân Bân, đây là danh thiếp của tôi.” Mặt mũi của Khương Bân Bân tràn đầy nụ cười nịnh nọt, vội vàng móc danh thiếp từ trong ngực của mình ra.

Vô sỉ, vào thời khắc này lại bị Từ Phân và Khương Bân Bân vô cùng cố gắng phát huy.

Nhưng mà hai mẹ con bọn họ không biết, ngược lại trong lòng đang kích động muốn chết đi được.

Ai có thể ngờ đến Hàn Lợi Dân lại không nhận quà, không riêng gì không nhận mà còn trực tiếp từ chối đề nghị hợp tác của những xí nghiệp và thế gia có mang quà tới, ngược lại lại lựa chọn Khương Uyển Đồng không mang theo quà cáp duy nhất ở đây.

Đây chính là cơ hội, là cơ hội của Khương Bân Bân cậu ta, là cơ hội của nhị phòng nhà họ Khương.

Tiêu Phong nhíu mày hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô ấy là con gái của bà hả? Là chị của cậu hả, tôi nhớ là ngày hôm qua các người đâu có nói như vậy đâu.”

“Tiêu Phong, nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện à! Câm miệng lại cho tôi!” Từ Phân cũng không khách khí trực tiếp mắng chửi.

“Đúng vậy đó, Tiêu Phong, anh còn không phải là con rể của nhà họ Khương chúng tôi, anh có tư cách gì mà khoa tay múa chân với tôi ở đây!” Khương Bân Bân phẫn nộ hét lên, sợ là bởi vì Tiêu Phong mà hủy hoại đi hợp tác với Lợi Dân.

Lúc này Tôn Vệ Quốc cũng nhíu mày hỏi: “Cô Khương, cô xác định cô là người của tập đoàn Khương thị hả? Người này là mẹ của cô, người này là em trai của cô?”

Tôn Vệ Quốc có chút do dự, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Tiêu Phong ở đằng xa.

Anh ta nhớ rõ là ngày hôm qua thiếu tá Hàn đã dặn dò chỉ giao cho một mình Khương Uyển Đồng, hiện tại hai người này lại xuất hiện làm cho anh ta không biết làm như thế nào.

Khương Uyển Đồng còn đang ngơ người, lúc này đợi cô kịp ứng lại, do dự nói: “Tôi… tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi! Khương Uyển Đồng, tôi là mẹ của cô, thằng bé là em trai của cô, cô là người của nhà họ Khương.” Từ Phân lạnh lùng nói, sợ là Khương Uyển Đồng sẽ nói sai.

Mặc dù bà ta chỉ làm mẹ kế của Khương Uyển Đồng, nhưng mà dựa trên pháp luật bà ta cũng là mẹ.

Khương Bân Bân cũng tức giận trừng mắt nhìn Khương Uyển Đồng, nói: “Chị, chị đừng có nói vậy, nếu không thì ngay cả cửa nhà chị cũng không thể bước vào được đâu.”

Uy hiếp.

Đến lúc này Từ Phân và Khương Bân Bân vẫn còn đang uy hiếp Khương Uyển Đồng.

“Khương Kỷ, ông đến đây nói một câu đi, có phải nó là con gái của ông không?” Từ Phân nhìn thấy Khương Uyển Đồng đang do dự, lập tức kéo Khương Kỷ ở bên cạnh qua.

Khương Kỷ cũng không ngu ngốc, lúc này chỉ có thể mặt dày nói: “Uyển Đồng, chẳng lẽ con không nhận người ba này à?”

Cảm xúc của Khương Uyển Đồng có chút kích động, có làm như thế nào cô cũng không nghĩ đến Khương Kỷ bỗng nhiên lại muốn nhận đứa con gái là cô đây, ngay cả mẹ kế Từ Phân và em trai Khương Bân Bân không thích mình cũng không kịp chờ đợi mà nhận họ hàng với mình.

Cô đã chờ đợi năm năm rồi, giờ phút này nước mắt không kiềm chế được, há miệng muốn đồng ý.

Kết quả là Tiêu Phong đột nhiên đứng dậy nói với Khương Uyển Đồng: “Uyển Đồng, em cần phải suy nghĩ cho kỹ, lúc trước bọn họ đối xử với em như thế nào, hiện tại bọn họ lại nhận em cũng chỉ là muốn lợi dụng em để nhận được sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân mà thôi.”

Cả người của Khương Uyển Đồng run lên, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Tiêu Phong rồi nói: “Nhưng mà dù sao thì bọn họ cũng là ba của em, mẹ với em trai, Tiêu Phong, em đã chờ năm năm rồi, em thật sự rất muốn về nhà…”

Tiêu Phong nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài nói: “Em đồng ý tin tưởng anh không?”

“Có.” Khương Uyển Đồng gật đầu: “Em tin tưởng anh.”

Khương Uyển Đồng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của

cô, anh nói: “Vậy thì nghe theo anh.”

Vừa mới dứt lời, anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía một nhà ba người Khương Kỷ, nói với Tôn Vệ Quốc: “Thật ngại quá, chúng tôi không quen biết bọn họ, bọn họ không có quan hệ với chúng tôi, Khương Uyển Đồng và nhà họ Khương đã không có bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi, hơn nữa ông ta cũng đã chính miệng nói đoạn tuyệt quan hệ ba con với vợ của tôi.”

Oành!

Câu nói này trực tiếp rơi vào trong lỗ tai của ba người Khương Kỷ, cũng làm cho tất cả những người ở đây phải kinh ngạc ghé mắt bàn tán.

Ngay cả Khương Kiều Diễm cũng mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Phong, nhưng mà trong lòng của cô ta liền thở dài một hơi.

Chỉ cần gia đình Khương Kỷ không nhận được hợp tác, vậy thì chuyện này đối với mình mà nói cũng chẳng có iu hiếp gì hết.

Nhưng mà Khương Uyển Đồng lại nhận được sự ưu ái của tập đoàn Lợi Dân, cái này khiến cho Khương Kiều Diễm vẫn luôn có lòng dạ hẹp hòi cảm thấy rất không thoải mái.

Dựa vào cái gì vậy?

“Tiêu Phong, cậu bị điên rồi hả? Cậu đang nói cái gì vậy, đây là chuyện của gia đình chúng tôi, không có liên quan gì đến con chó có tang như cậu.” Từ Phân tức đến nổ tung, đưa tay tán một bàn tay về phía Tiêu Phong.

Nhưng mà một cái tay của bà ta đã bị Tiêu Phong bắt lấy giữa không trung.

Tiêu Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Phân, lạnh giọng nói: “Đừng tưởng là tôi không dám đánh phụ nữ!”.

Lộp bộp.

Lúc đó trong lòng của Từ Phân run rẩy một trận, cả người đều sợ hãi đến phát run.

Ánh mắt của Tiêu Phong thật sự rất đáng sợ, giống như là thần chết đến từ địa ngục làm cho Từ Phân có một loại cảm giác không thở nổi.

“Cậu cậu cậu… cậu muốn làm cái gì?” Từ Phân luống cuống.

Tiêu Phong hất tay của bà ta ra, lạnh lùng trừng mắt liếc bà ta, sau đó nói: “Muốn có được quyền hợp tác với tập đoàn Lợi Dân từ trong tay của Khương Uyển Đồng, chỉ có một điều kiện nhỏ. Nhà họ Khương phải mang kiệu lớn tám người khiêng đón Khương Uyển Đồng trở về nhà họ Khương, một nhà ba người các người cũng phải nói xin lỗi với Uyển Đồng, mặt khác phải là tự ông cụ Khương đến mời, còn nữa…”

Nói xong, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Phong rơi ở trên người Khương Kiều Diễm, Khương Kiều Diễm run rẩy toàn thân, khắp người phát lạnh.

“Cô ta nhất định phải quỳ xuống nói xin lỗi Khương Uyển Đồng và Giai Giai, nếu không thì vụ hợp tác lần này không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Khương.”

“Anh nằm mơ đi! Tôi không có khả năng nói xin lỗi với con tiện nhân này đâu, tuyệt đối không.” Khương Kiều Diễm tức giận đến nổ tung, giậm chân hét lên.

Nhưng mà Tiêu Phong không nhìn thẳng vào cô ta, quay người lại kéo Khương Uyển Đồng đi khỏi nơi này.

Khương Kiều Diễm nổi giận đùng đùng quay đầu nhìn về phía Tôn Vệ Quốc, hô lên: “Quản lý Tôn, Khương Uyển Đồng không hiểu cái gì hết, cũng không có thực lực và kiến thức cơ bản, ngay cả công ty cũng không có, các người dự định hợp tác với cô ta thật à?”

Tôn Vệ Quốc lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Kiều Diễm, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đây là lựa chọn của tập đoàn Lợi Dân chúng tôi, là lựa chọn của thiếu tá Hàn, cô không có tư cách chất vấn.”

Nói xong, Tôn Vệ Quốc nhìn mọi người ở đây, nói: “Đối tác được chọn cho vụ hợp tác lần này đã xác định, đó chính là Khương Uyển Đồng.”

Nói dứt lời, Tôn Vệ Quốc cũng quay người đi khỏi.

Đám người ở cửa chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa đóng sập lại, sau đó bất đắc dĩ thở dài đi khỏi, đồng thời còn hung hăng mắng Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong.

Khương Kiều Diễm cũng tức giận lồng ngực phập phòng không ngừng, trừng mắt liếc nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng.

“Ba, chúng ta phải làm sao bây giờ đây? Đây chính là thịt mỡ đã đến miệng, nếu như có thể lấy được quyền hợp tác từ trong tay của Khương Uyển Đồng, vậy thì địa vị ở nhà họ Khương của chúng ta đã thay đổi rồi.” Khương Bân Bân rất sốt ruột, anh ta đã ngó chừng vị trí giám đốc bộ phận thị trường, thậm chí vị trí giám đốc của công ty từ rất lâu rồi.

Sắc mặt của Khương Kỷ trầm xuống, nói: “Chúng ta nhanh chóng trở về cho ông biết, để ông ấy quyết định.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện