Lâm Kỳ không biết sẽ có người đứng sau xem kế hoạch đoạt lại bút di sản nho nhỏ của mình.
Buổi chiều, nhìn thấy nhân viên cảnh sát đứng ở sân trước nhà mình, Lâm Kỳ cong cong môi.
Nếu cậu chỉ là một người trở về sau nhiều năm mất tích, chỉ cần có ID thôi là đủ chứng minh rồi.
Nếu Lâm Du lại châm ngòi thổi gió một phen, nói không chừng còn phải mất hơn mười ngày nữa.
Nhưng Lâm Du bị thua bởi bản tính quá tự đại, cho rằng cậu chỉ là thằng nhóc choai choai cái gì cũng không biết.
Có một số người, thua cuộc bởi chính bản tính của mình!
Nhìn Lâm Kỳ ngồi ở trong đại sảnh, cảnh sát trưởng liếc mắt nhìn Lâm Du một cái —— sao không nói người ông gây sự là một tiến giả hả? Nhân viên cảnh sát bình thường như bọn họ đứng trước tiến hoá giả thì khác nào con kiến không!
Thấy cục trưởng cũng bị thủ thuật của Lâm Kỳ che mắt mà kế hoạch lệch khỏi quỹ đạo, Lâm Du đi đến bên cạnh anh ta, thấp giọng chắc chắn nói: "Nó chỉ là một người bình thường thôi, tôi chắc chắn!" wattpad GiaNghi280
Nghe được Lâm Du bảo đảm, cục trưởng lấy lạik tự tin, đến trước mặt Lâm Kỳ đúng lý hợp tình nói: "Chào cậu, ông Lâm đây nói cậu giả làm cháu trai của ông ấy, mời cậu xuất trình giấy tờ tuỳ thân."
Nhìn cục trưởng nào đó bắt nạt kẻ yếu, Lâm Kỳ cười lạnh, thôi thì hôm nay cậu cũng không muốn làm khó người thi hành công vụ, cho nên cậu chậm rì rì lấy ra ID của mình.
Nhìn thấy ID mà Lâm Kỳ đưa ra, sắc mặt Lâm Du có chút khó coi.
Năm đó khi Lâm Kỳ gặp tai nạn trên biển, có người tìm được ID của cậu, mới xác nhận là mất tích.
Lúc này bên lễ tân vẫn chưa hề thông báo với gã chuyện Lâm Kỳ tới Cục Dân Chính làm ID mới, chắc là chưa có ID.
Nhận ID của Lâm Kỳ, ánh mắt cục trưởng tối sầm lại, ID này có lẽ người bình thường không phân biệt ra, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được —— cái ID này là do Trung Nghiên Viện cấp! Cho nên, bất kể người kia là ai, cậu ta nhất định là tiến hóa giả.
Trong lòng thầm mắng Lâm Du có mắt không tròng, cục trưởng cũng chỉ có thể căng da đầu, quét ID Lâm Kỳ một chút.
Tin tức hiện lên càng khiến hắn hận không thể tát chết Lâm Du: Tên đầu heo này cháu trai mình mà cũng không biết!
So với một kẻ chỉ là dòng phụ họ Lâm như Lâm Du, Lâm Kỳ chính là trực hệ đời thứ ba chính thống của Lâm gia! Người trong nhà cãi nhau lại kéo một người như hắn vào cuộc, tên khốn Lâm Du chết tiệt.
"Cậu lâm, ngại quá, tôi nghĩ đây chỉ là hiểu lầm." Trả lại ID cho Lâm Kỳ, cục trưởng ôn tồn nói.
Nhìn cảnh sát trưởng thay đổi thái độ trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Du càng đen, nhưng phóng lao thì theo lao thôi, gã đứng dậy lớn tiếng nói: "Nó giết người, nó sai thú cưng của nó giết hết bảo vệ ở đây!"
Nghe thấy Lâm Du la làng, cục trưởng nhíu nhíu mày, vị thiếu gia cho dù có giết người thật thì người như hắn cũng không có quyền để giải quyết.
Lỡ như vị này không vui, giết bọn họ diệt khẩu, hắn biết tìm ai kêu cứu! Lâm Du sao mà không biết điều quá.
"Hả? Tôi giết người á, xin hỏi ông có chứng cứ không?" Vỗ vỗ Lâm Tiểu Cáp ngồi ở bên cạnh mình, Lâm Kỳ rất là "vô tội" hỏi.
Vẫn luôn tận hưởng vở hài kịch, Lâm Tiểu Cáp nhe hàm nanh sắt bén về phía đầu sỏ gây tội —— Cho dù cái mặt ông này có sưng chù vù thì nhóc cũng nhận ra nhaa!
"Chính là mày......!Thú cưng của cậu cắn chết người." Nhìn "hung thú" bên cạnh Lâm Kỳ, Lâm Du cũng rụt rụt lại.
Cho dù Lâm Kỳ có ID, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật cậu ta sai thú cưng cắn chết người.
"Cậu Lâm, chuyện này là sao?" Cục trưởng lúc này đã bị ép tới hoàn cảnh lưỡng nan, điều tra, người này hắn không đụng vào được, không điều tra, mấy chục cấp dưới đều đang nhìn hắn.
"Vậy ông lôi hết những "người chết" ra đây đi." Nhìn cục trưởng mồ hôi nhễ nhại, Lâm Kỳ không chút nào để ý nói.
Lâm Tiểu Cáp chỉ là hất bay người ta thôi, những người đó muốn chết cũng không chết được.
Hơn nữa, cho dù người có chết thật, khẳng định cũng chẳng còn ở trong nhà cậu, uy lực của Lâm Tiểu Cáp, hất bay người ta đi xa là dư dả.
"Vậy xin làm phiền." Không nghĩ tới vị đại thiếu gia này dễ nói chuyện như vậy, cục trưởng lau mồ hôi trên đầu một phen, phất tay ra lệnh cấp dưới đi tra khảo.wattpad GiaNghi280
"À mà, cục trưởng, nhà này là của tôi, Lâm Du ở chỗ này bốn năm, tôi cũng nên thu chút tiền thuê nhà nhỉ?" Gọi lại cục trưởng đang muốn trốn, Lâm Kỳ mở miệng hỏi.
Nếu Lâm Du miễn phí mời một cảnh sát lại cho cậu, cậu cũng nên tận dụng cơ hội xíu nhỉ.
"À nên, nên chứ." Nghe Lâm Kỳ nói, cục trưởng cúi đầu khom lưng đáp.
Chỉ cần vị này không truy cứu trách nhiệm hắn, cậu ta muốn như thế nào cũng được.
Quay đầu nhìn về Lâm Du, Lâm Kỳ mở miệng nói: "Cục trưởng nói ông nghe rõ chứ? Đồ của ông tôi tốt bụng để ở cửa rồi, trả tiền nhà rồi bấm nút biến đi."
Nghe Lâm Kỳ nói, Lâm Du không cam lòng lấy ra ID của mình, chuyển tiền qua theo ý của Lâm Kỳ—— thằng nhóc khốn kiếp, tiền thuê nhà bốn năm lấy hẳn 500 vạn!
Hiện tại Lâm Du cảm thấy mình không chỉ đau trên mặt, tim cũng đau muốn chết.
500 vạn là tiền lương cả nắm gã làm ở Thiên Khải.
Cũng còn may, hiện tại kinh doanh quyền Thiên Khải còn nằm trong tay của gã, cho dù Lâm Kỳ trở thành đại cổ đông, gã vẫn có thể liên hợp cổ đông khác để Lâm Kỳ bên ngoài.
Cũng không biết Lâm Kỳ gặp được vận may gì, mất tích lâu như vậy mà còn sống trở về.
Mà dù nó có lợi hại thì cũng chỉ là một thằng quách con hai mươi tuổi thôi, hành động rút dây động rừng lần này của nó cũng không đáng nói lắm, muốn đầu với tao, còn non lắm.
Đạp hành lý bị đóng gói ngắn, Lâm Du lòng tràn đầy tính toán rời khỏi nhà —— sẽ có một ngày gã lấy lại hết những gì hôm nay đã mất, đến lúc đó, Lâm Kỳ muốn làm lành với gã cũng đừng mơ.
Nhìn ánh mắt Lâm Du tràn đầy tính toán rời đi, Lâm Kỳ cười lạnh.
Tuy cậu diệt luôn gã một lần cũng được, nhưng cậu cảm thấy để gã bị khổ có một lần thì tiện cho gã quá.
Cậu còn muốn cho gã một chút hy vọng, sau đó làm gã càng tuyệt vọng......
Rất nhanh đã điều tra xong ngôi nhà, đừng nói là chết người, ngay cả dấu vết đánh nhau còn chẳng có.
Vì thế lúc cảnh sát mới vào khám xét thì hùng hổ, lúc đi về thì mặt xám mày tro.
Cục trưởng bước tới sân trước nhà, bỗng cảm thấy nhẹ lòng hẳn, cũng may lần này gặp được một người dễ nói chuyện.
Nếu gặp phải người nóng tính, ông kiểu gì cũng lãnh đủ hậu quả.
Ở Hoa Đô này con cháu