Editor: Giang Hi.
Beta: Giang Hi
_________
Ngày hôm sau, trong lúc Lâm Kỳ ý thức còn rất mơ hồ đã cảm nhận được Lâm Tiểu Cáp sớm rời giường, chạy ra ngoài chơi.
Lâm Tiểu Cáp luôn luôn rất nghịch ngợm, có đôi khi làm cho một daddy mang vẻ ngoài trẻ tuổi nhưng tâm hồn sớm đã già nua như cậu cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Bất quá cũng may Lâm Tiểu Cáp không hốt cậu rời giường chơi với nó.
Nằm trên giường đôi chút cho thanh tỉnh rồi Lâm Kỳ mới chậm rì rì đứng dậy.
Đơn giản rửa mặt xong rồi mới đi ra ngoài hang động, đập vào mắt cậu là cảnh thằng con nhà mình cùng Lôi Hình "Đánh" nhau rất vui...
Sao hai người đó dễ dàng chơi vui như vậy? Lâm Tiểu Cáp tối hôm qua không phải còn rất có địch ý đối với Lôi Hình sao? Nhìn hai người hoàn toàn coi đối phương như đối thủ thí luyện, thái dương Lâm Kỳ giật giật mấy cái.
Thằng con ngốc nhà cậu thật sự có thể cho rằng nó có thể hạ gục đối phương sao, còn nhe răng trợn mắt đứng ở đó diễu võ dương oai.
Lâm Kỳ cũng cảm thấy may mắn vì Lôi Hình chỉ xem Lâm Tiểu Cáp như sói bình thường, xuống tay rất nhẹ nhàng, nếu không Lâm Tiểu Cáp đã sớm chết ở trong tay anh ta......
Lôi Hình vốn là đang tập thể dục buổi sáng, nhưng không bao lâu thì thấy sói lớn này cũng đi ra theo.
Sau đó thấy sau khi nó chạy long nhong trên bãi biển một lúc, liền bắt đầu tiếp tục tìm kiếm tinh hạch ở xác mấy con trùng còn xót lại ngày hôm qua.
Có lẽ là cảm thấy công cuộc tìm kiếm tinh hạch này cũng rất thú vị, Lôi Hình cũng gia nhập vào.
Nhưng chuyện này ở trong mắt Lâm Tiểu Cáp chính là, có người tranh tinh hạch với nhóc! Vì thế, việc tìm kiếm tinh hạch này liền diễn biến thành giành lộn, sau đó lại liền diễn biến thành "quánh lộn".
Bị một con sói áp đảo, Lôi Hình thật sự có chút không biết nên nói gì.
Phải biết rằng, hình dạng khi tiến hóa của anh chính là một coi sói đen cao khoảng sáu mét.
Con sói này tuy rằng lớn hơn sói bình thường một chút, nhưng so sánh với hình dạng khi tiến hóa của anh, cũng chỉ như con của anh thôi! Nhưng mà, hôm nay anh bị "con" đè, anh có thể không buồn bực sao?
Nhìn sói con vẫn chưa có ý định xuống khỏi người mình, Lôi Hình hơi hơi điều động năng lực của mình, chuẩn bị giáo huấn con sói này một chút.
Tuy rằng hơi ăn gian, nhưng anh không nói thì có ai biết đâu?
Tựa hồ cảm thấy nguy hiểm, Lâm Tiểu Cáp vội vàng nhảy lên.
Mỗi một tiến hóa giả đều yêu cầu dùng đến tinh thần lực, bởi vì nhóc có một daddy có tinh thần lực cực kỳ mạnh, cho nên nhóc rất mẫn cảm khi tinh thần các sinh vật khác dao động.
Cho nên, muốn dùng kỹ năng đánh lén nhóc, đâu có dễ.
Lôi Hình không nghĩ tới mình còn chưa ra tay, sói con đã bỏ chạy mất dép, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không đuổi theo.
Dù sao cũng là sói đã có chủ, không có điểm đặc thù kia mới thật sự là kỳ quái!
Cân nhắc cũng đến lúc nên ăn bữa sáng, Lôi Hình nghĩ nghĩ, liền đem sự chú ý tới đám sâu vừa xử lý hôm qua—— Tụi nó đều giống như là lòng trắng trứng, bổ sung kha khá năng lượng......
Lâm Kỳ ở trong động thu thập vài thứ, mới nhớ tới hình như chưa có ăn sáng.
Lâm Tiểu Cáp tuy rằng tham ăn, nhưng cũng nhịn đói giỏi, nhưng cậu lại không nhịn được.
Lại lần nữa đi ra ngoài hang động, Lâm Kỳ liền thấy Lôi Hình ở trên bãi biển nhóm một đống lửa, Lâm Tiểu Cáp thành thật ngồi ở bên cạnh nhìn.
"Anh đang làm cái gì thế?" Đến gần, Lâm Kỳ liền chú ý tới một đống chân trùng bên cạnh Lôi Hình, vì thế mở miệng hỏi.
Sẽ không phải như cậu đang nghĩ đấy chứ? Tuy rằng trên lý thuyết mà nói, trùng cũng có thể ăn, nhưng mà người thật sự đi ăn trùng cũng không nhiều lắm.
"Nướng chân trùng đó, mỹ......!Tiểu Kỳ, cậu muốn ăn thử hay không?" Ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Lâm Kỳ, Lôi Hình lại quay xuống nhìn Lâm Tiểu Cáp nói, "Hương vị không tệ lắm, đúng không?"
Lâm Tiểu Cáp phối hợp gật gật đầu, sau đó ánh mắt chớp chớp tràn đầy mong đợi nhìn daddy—— daddy không thích nhóc ăn đồ bậy, hôm nay nhóc ăn đồ mà người lạ cho, daddy sẽ không vui sao? Nhưng thật sự rất thơm ăn rất ngon đó, daddy cũng nếm thử một chút đi!
Nhìn ánh mắt của Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ xem như tha cho nó một lần.
Bất quá, khiến cậu vui mừng chính là, ít nhất Tiểu Ha sẽ không nói dối cậu.
Dù biết rõ là cậu sẽ không vui, nhưng cũng sẽ không lừa gạt.
Không phải nói sói là một loài giảo hoạt sao, Lâm Tiểu Cáp hình như hơi sai sai?
Bất đắc dĩ xoa xoa đầu lông xù xù của Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ cũng ngồi xuống, "Thật sự ăn rất ngon?" Nắm nắm lỗ tai Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ thấp giọng hỏi.
Người xưa nói, bệnh là do ăn uống mà ra; không cho thằng bé ăn đồ bậy, còn không phải lo lắng cho thằng bé ăn cái gì hư, cướp đi mạng nhỏ của nó hay sao.
Lâm Tiểu Cáp lại lần nữa gật gật đầu, sau đó nhếch môi lộ ra hàm răng trắng —— daddy giống như không có giận nha! Trước đó nhóc đã thấy người lạ kia ăn rồi nên nhóc mới dám ăn, đồ ăn chắc hẳn không có vấn đề gì; mà daddy cũng không trách cứ nhóc, nhóc quả nhiên thực thông minh!
"Đây, cậu nếm thử đi." Lôi Hình đem chân trùng vừa mới nướng xong đưa tới trước mặt Lâm Kỳ.
Trước kia, khi anh phải làm nhiệm vụ ở dã ngoại, thường xuyên gặp phải tình huống thiếu y tế thiếu lương thực, đám trùng này cực kỳ nhiều nên thường xuyên trở thành đồ ăn trong chén của anh.
Nhìn thoáng thứ Lôi Hình đưa qua, Lâm Kỳ không nghĩ tới mấy cái chân trùng đen thui kia có thể đem đi nướng, lột vỏ ngoài ra để lộ thớ thịt trắng tươi mềm mại, thậm chí còn rất thơm.
Duỗi tay tiếp nhận chân trùng Lôi Hình đưa qua, Lâm Kỳ tuy rằng trong lòng có ý hơi chê, nhưng vẫn là há mồm cắn một ngụm.
Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cậu ăn không ít thứ trong biển sâu, nên đám trùng ở trên đất bằng này hẳn là không khó ăn.
"Thế nào?" Không nghĩ tới đối phương tiếp nhận nhanh như vậy, Lôi Hình lại để thêm vài cái chân lên giá nướng.
Ở bộ đội, có không ít tân binh sau khi biết là trùng, liền không thèm chạm vào mấy món mà quân đội đưa nữa, nhưng thật ra thì có lợi cho mấy lão cấp trên kia thôi.
"Cũng được." Nhìn một đống chân trùng đã nướng bên cạnh, Lâm Kỳ cảm thấy bữa sáng hôm nay cũng ổn, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tồi.
"Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ cậu ăn không quen." Đã mặc định Lâm Kỳ là đối tượng theo đuổi của mình, Lôi Hình thực tự nhiên tiến mà mở mode chăm sóc người ta.
Như vậy, bữa sáng hai người một sói cùng nhau ăn uống rất tự nhiên, hoàn toàn bất đồng với không khí tối hôm qua.
Đối với sự tha thiết của Lôi Hình, bởi vì lúc trước cũng không biết rõ về người này, Lâm Kỳ hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng.
Có người trời sinh liền tự quen thuộc.
Ước chừng đến giờ trưa, một phi hành khí quân dụng cuối cùng tìm được nơi này sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu, sau đó vững vàng đậu ở trên bãi biển.
"Đại ca Lôi, bọn này cuối cùng cũng tìm được anh!" Phi hành khí vừa hạ xuống đất, hai binh linh mặc quân trang liền từ bên trong nhảy ra, nói về phía Lôi Hình.
Nếu như làm nhiệm vụ mà để mất thủ lĩnh, tiểu binh như bọn họ trở về cũng không được hưởng trái ngọt gì.
"Trùng huyệt bên kia dọn dẹp thế nào rồi?" Đối với binh lính do mình lựa chọn, Lôi Hình rất tin tưởng.
Cho dù không có chủ