Sau khi cô công khai mối quan hệ của mình với Tiêu Chính Vũ, mẹ cô đã gọi điện nhiều lần để yêu cầu cô đưa anh về nhà nhưng Nhạc Thanh Dao đã từ chối với nhiều lý do khác nhau.
Anh ấy đang đi công tác, anh ấy có một cuộc họp rất quan trọng, anh ấy rất bận...
Nhạc Thanh Dao gần như không tìm được cớ, "Mẹ, người ta là sếp của công ty, hàng ngày phải giải quyết nhiều việc, buổi tối về nhà còn phải tăng ca."
Tằng Mẫn Lệ nói: "Vậy thì con cho mẹ số điện thoại để mẹ nói chuyện với nó."
Nhạc Thanh Dao hỏi: "Mẹ với anh ấy thì có chuyện gì để mà nói?"
"Nó và con gái mẹ ở bên nhau lâu như vậy, ngay cả bố mẹ cũng không chịu gặp, mẹ nghi ngờ nó có đáng tin cậy không." Tằng Mẫn Lệ nói.
"Không, mẹ, anh ấy tốt lắm, nhưng anh ấy rất bận."
Tằng Mẫn Lệ quyết tâm nhìn thấy anh, "Vậy thì, con trở về vào tối nay, ngày mai mẹ sẽ cùng bố con về nhà gặp nó, việc này không có vấn đề gì chứ."
Nhạc Thanh Dao xoa xoa trán, thái độ của mẹ rất kiên quyết khiến cô đau đầu, "Mẹ, thôi, không cần phiền phức vậy.
Lát con sẽ hỏi anh ấy sau để xem liệu có thể dành thời gian để tới gặp bố mẹ không.
"
Tằng Mẫn Lệ trên mặt cuối cùng cũng cười, "Được, mẹ nói con nghe, nếu nó không tới, chúng ta cùng lắm thì đi gặp."
Đối với mẹ mình, Nhạc Thanh Dao hoàn toàn không có cách nào.
Vu Tĩnh Lan chạy tới nói: "Chị Dao, nhân viên đang tìm chị."
"Chị sẽ đến ngay."
Nhạc Thanh Dao cất điện thoại và đi đến trường quay.
Sau khi quay xong cảnh buổi sáng và trong giờ nghỉ trưa, Nhạc Thanh Dao gọi điện thoại cho Tiêu Chính Vũ, "Tiêu tổng, tối nay anh có rảnh không?"
"Nói đi."
"Không phải chuyện gì quan trọng, nếu anh có rảnh thì tôi mới nói."
"Có rảnh."
Nhạc Thanh Dao thẹn thùng nói: "Là như vậy, mẹ tôi muốn gặp anh.
Thật ra đã thúc giục mấy lần, tôi nói anh rất bận không có thời gian..."
"Khi nào?"
"Hôm nay, thực ra là sinh nhật của bố tôi.
Mẹ tôi muốn anh về ăn bữa cơm.
Bố tôi nấu ăn khá ngon.
Anh có tới không?", Nhạc Thanh Dao dừng lại, không đợi Tiêu Chính Vũ nói đã nói thêm: "Nếu anh bận, không đi cũng không sao, tôi đã nói là anh đang đi công tác rồi.
"
Tiêu Chính Vũ: "Nếu là gặp bố mẹ em, dù có bận tôi cũng sẽ sắp xếp thời gian."
Nhạc Thanh Dao rất cảm động, "Lần sau sinh nhật bố anh, dù bận thế nào tôi cũng sắp xếp thời gian!"
Tiêu Chính Vũ: "......"
Vu Tĩnh Lan cầm cơm hộp lại đây, "Chị Dao, hôm nay ăn gà nướng!"
"Em ăn cơm trước đi, chị qua sau." Nhạc Thanh Dao nói: "Về đến nhà tôi phải mất hơn ba giờ, tôi đã nói với đạo là xin nghỉ phép lúc 4 giờ chiều nay.
Tầm đó anh tới đây đi, từ phim trường về nhà của tôi tiện hơn.
"
"Được."
Tiêu Chính Vũ treo điện thoại, nhấc điện thoại cố định và gọi cho trợ lý, "Đến văn phòng của tôi."
Chỉ chốc lát sau, Quan Cảnh Hoa mở cửa tiến vào, đi trước bàn làm việc, "Tiêu tổng."
"Cậu gửi thông báo.
Cuộc họp sáng mai sẽ được hoãn lại đến sáng ngày kia."
"Vâng."
Tiêu Chính Vũ tiếp tục nói: "Sau ba giờ chiều cho đến sáng mai, tôi sẽ không có mặt trong văn phòng.
Văn bản khẩn cấp không đặc biệt quan trọng phải có phó tổng ký.
Những việc quan trọng chờ tôi trở lại."
"Tốt." Tiêu Chính Vũ hiếm khi thay đổi kế hoạch tạm thời, Quan Cảnh Hoa thuận miệng hỏi thanh, "Tiêu tổng có phải hay không chuyện khẩn cấp?"
"Việc nhà mà thôi." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt trả lời.
Buổi chiều 3 giờ, Tiêu Chính Vũ đúng giờ từ công ty xuất phát đi tới phim trường.
Sau khi đến phim trường, Nhạc Thanh Dao và Vu Trạch Thần đang ngồi trên ghế cạnh nhau, cả hai cùng nhau đọc kịch bản và thảo luận về cách diễn.
Nhạc Thanh Dao: "Ở chỗ này, nam chính giáo huấn nữ chính nên rất tức giận, chính là loại tức giận bùng nổ, vì yêu nữ chính nên giận nữ chính đã hành động nông nổi, một mặt anh trách cô vì là sếp, mặt khác vì rất lo lắng cho cô nên anh cũng sẽ có tâm lý hoang mang lo sợ mất mát trong mình, nghiêm khắc nhưng tràn đầy tình cảm."
Vu Trạch Thần cười cười, "Phân tích rất có đạo lý, em rất chuyên nghiệp."
Nhạc Thanh Dao: "Từ "chuyên nghiệp "không phù hợp với tôi.
Tôi chỉ thuần túy thích cuốn tiểu thuyết này.
Sau khi đọc nó vài lần, tôi nhắm mắt lại cũng có thể nhớ ra lời thoại."
"Thật sao?" Vu Trạch Thần nói: "Thảo nào mấy ngày nay em thể hiện rất tốt."
"Quá khen quá khen."
"Chuẩn bị xong chưa?"
Đỉnh đầu vang lên một thanh âm, Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tiêu Chính Vũ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95
Vu Trạch Thần chào một tiếng, "Tiêu tổng."
Nhạc Thanh Dao kiểm tra thời gian, đã đúng bốn giờ, cô nói với Vu Trạch Thần nói: "Hôm nay tôi có việc phải làm.
Ngày mai chúng ta hãy thảo luận tiếp."
"Được."
"Đi." Tiêu Chính Vũ vươn tay, Nhạc Thanh Dao nhìn nửa ngày mới phản ứng lại là anh muốn nắm tay cô, lúng túng đưa cho anh, Tiêu Chính Vũ dẫn cô ra khỏi phim trường.
Ở trên đường đi, Tằng Mẫn Lệ gọi điện thoại mấy lần hỏi đã đến nhà chưa, nghe được bà ấy rất chờ mong gặp được bạn trai của con gái.
Nhạc Thanh Dao giữa trưa gọi điện thoại đặt bánh kem 2 tầng ở cửa hàng gần nhà.
Về nhà có thể tiện đường mang về.
Tới dưới nhà Nhạc Thanh Dao, Tiêu Chính Vũ xuống xe, mở cốp xe ra, bên trong có năm sáu hộp quà.
Nhạc Thanh Dao đang cầm bánh, ngẩn người nhìn hộp quà chất đầy thùng xe, "Anh đây là..."
"Lễ gặp mặt." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói.
Anh đã chuẩn bị nhiều quà như vậy, nhìn hộp bao bì cao cấp kiểu phương tây cũng biết giá không hề rẻ.
Cầm món quà, Tiêu Chính Vũ đóng cốp xe lại, nhìn Nhạc Thanh Dao vẫn còn đang sững sờ, "Tầng mấy?"
"Tầng chín." Sau đó cô nhìn những món quà mà Tiêu Chính Vũ đang cầm: "Kỳ thực, mua một ít táo là được rồi, anh mua nhiều quá."
Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói: "Lần đầu gặp mặt, lễ không thể mỏng."
Nhạc Thanh Dao: "......"
Truyện chỉ được đăng duy