Sau khi bữa tiệc kết thúc, Nhạc Thanh Dao và Vu Trạch Thần ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Nhiệt độ trong bãi đậu xe dưới tầng hầm hơi thấp, vì vậy Vu Trạch Thần đã cởi áo khoác, khoác lên vai Nhạc Thanh Dao.
Nhạc Thanh Dao đẩy ra rồi nói: "Không cần đâu anh Thần, em không lạnh."
Vu Trạch Thần nói: "Không lạnh cũng mặc đi.
Anh bắt em đến dự tiệc tối.
Về sau mà em bị cảm, dì sẽ hỏi tội anh mất."
Vu Trạch Thần mở cửa ghế phụ của xe, để Nhạc Thanh Dao ngồi lên, sau đó vòng qua phía trước xe để mở cửa ghế lái.
Đang lái xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm, một chiếc BMW chạy từ ngoài vào đã nghênh ngang chặn lối ra của bãi đậu xe.
Nhạc Thanh Dao nhìn chiếc BMW trước mặt, còn cả người ngồi trong xe, trong lòng hơi sững sờ.
Người đàn ông trong chiếc BMW mở cửa bước ra, mặt không biểu cảm đi tới.
Người đó, là Tiêu Chính Vũ.
Nhạc Thanh Dao nói với Vu Trạch Thần, "Anh Thần, mở cửa."
Vu Trạch Thần ấn nút công tắc, sau khi cửa mở ra, Tiêu Chính Vũ kéo ra và nhìn Nhạc Thanh Dao trên ghế phụ.
Trên người cô đang mặc bộ đồ của một người đàn ông khác.
Nhạc Thanh Dao nhìn anh và gọi một tiếng, "Chính Vũ."
Tiêu Chính Vũ cởi bộ đồ khoác trên người Nhạc Thanh Dao xuống, cúi người ôm cô ra khỏi xe, sau đó nói với Vu Trạch Thần, "Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc cô ấy."
Nói xong, anh bế Nhạc Thanh Dao lên xe.
Nhạc Thanh Dao ngoan ngoãn để anh ôm.
Cô ngẩng đầu lên len lén nhìn cằm Tiêu Chính Vũ, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, hẳn là vẫn còn tức giận.
Vu Trạch Thần tâm trạng phức tạp nhìn chiếc BMW phía trước lái đi.
Anh ta vốn tưởng rằng sau khi Nhạc Thanh Dao sảy thai, quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng theo tình huống vừa rồi, có vẻ như anh ta đã nhận định sai lầm.
Tiêu Chính Vũ hai tay cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt vẫn không chút biểu cảm, "Sao không nói chuyện?"
Nhạc Thanh Dao lén nhìn anh, "Lúc anh tức giận nhìn rất đáng sợ, em không dám nói."
Tiêu Chính Vũ: "Cho nên, tôi thậm chí không có tư cách để tức giận với em, phải không?"
"Không phải, em đã sai, anh tức giận là đúng." Nhạc Thanh Dao ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, giống như một đứa trẻ làm sai ngồi nghe dạy bảo.
Tiêu Chính Vũ im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Vậy thì có biết tại sao anh tức giận không?"
Nhạc Thanh Dao mím môi, "Em làm mất đi đứa nhỏ."
"Còn gì nữa không?"
Còn? Nhạc Thanh Dao suy nghĩ một chút, không rõ hỏi: "Còn gì nữa?"
Có vẻ như cô vẫn không có ý định thú nhận về việc dùng thuốc phá thai, Tiêu Chính Vũ cũng không định ép cô nói ra, đổi giọng: "Sau này, đừng tùy tiện lên xe của người đàn ông khác, cũng không được mặc quần áo của người đàn ông khác.
"
Nhạc Thanh Dao hỏi: "Bạn nam cũng không được sao?"
Tiêu Chính Vũ liếc nhìn cô, "Không."
Nhạc Thanh Dao nói, "Anh đang đưa ra một yêu cầu không hợp lý."
"Với em, không cần nói quá nhiều đạo lý."
Nhạc Thanh Dao: "..."
Tiêu Chính Vũ trực tiếp đưa cô trở về nhà họ Tiêu.
May thay, Nhạc Thanh Dao có để lại một vài bộ quần áo khi chuyển đi.
Vì vậy cô không phải lo lắng về quần áo cho dù ở đâu.
Nhạc Thanh Dao đi tắm, thay quần áo, ngồi xếp bằng trên giường ôm gối, nói với Tiêu Chính Vũ, "Mấy ngày nay anh giận em, còn tưởng anh không cần em nữa."
"Anh giận em." Tiêu Chính Vũ nhìn cô, "Nhưng mà, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc không cần em."
Ngay cả khi anh biết lúc đó cô lén lút dùng thuốc phá thai và nói dối anh, Tiêu Chính Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc không cần cô, nhưng anh rất tức giận trước hành động của cô.
Nhạc Thanh Dao mím môi cười ngọt ngào,, "Vậy chúng ta không phải chia tay đúng không?"
Tiêu Chính Vũ ôm lấy cô, "Em có thể không hỏi mấy câu mà anh chưa từng nghĩ tới được không?"
Nhạc Thanh Dao yên tâm, hóa ra không cần lo lắng chuyện chia tay.
"Chính Vũ, tuy rằng dáng vẻ tức giận của anh rất bình tĩnh, nhưng thật sự rất đáng sợ."
"Đáng sợ như nào?"
"Em không biết phải nói như nào, nhưng rất đáng sợ."
Tiêu Chính Vũ: "Vậy sau này đừng làm anh tức giận nữa."
"Được, sẽ cố gắng hết sức."
Tiêu Chính Vũ nhướng mày, "Cố gắng hết sức?"
"Bảo đảm!" Nhạc Thanh Dao vội vàng đổi lời.
"Chuyện đầu tiên."
"Sao?"
"Để anh không tức giận, việc đầu tiên phải làm là tránh xa Vu Trạch Thần."
Nhạc Thanh Dao ngồi dậy, nhìn anh, "Tại sao?"
Tiêu Chính Vũ bình tĩnh nói: "Bởi vì anh sẽ tức giận khi nhìn thấy em ở cạnh anh ta."
Nhạc Thanh Dao: "..."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time 95
Vào đầu mùa xuân, thời tiết nắng đẹp, không mây, cỏ trên sân gôn xanh tốt.
Tiêu Chính Vũ, người đang mặc bộ đồ đánh gôn màu trắng, vung tay một cách đẹp mắt, quả bóng trắng trên mặt đất bay thành một hình parabol hoàn hảo.
"Bóng tốt." Vu Trạch Thần nói.
Tiêu Chính Vũ liếc lại anh ta, cầm cây gậy và đi về hướng quả bóng tiếp đất.
Vu Trạch Thần đi theo sau anh, "Không biết lần này anh Tiêu rủ tôi đi chơi gôn vì lý do gì?"
Tiêu Chính Vũ vừa đi vừa nói, "Về nhân vật nữ chính trong bộ phim mới của anh."
"Ồ?" Vu Trạch Thần cười và nói, "Anh Tiêu luôn rất quan tâm đến chuyện của Thanh Dao."
"Cô ấy thu hút tất cả sự chú ý của tôi, không quan tâm cũng không được."
Nghe được những lời tình cảm của Tiêu Chính Vũ, Vu Trạch Thần càng trở nên gượng gạo, "Anh Tiêu từ trước đến nay là người thẳng thắn, vậy lần này cứ nói đi."
Tiêu Chính Vũ nói: "Tôi hy vọng anh có thể thay nữ chính."
Vu Trạch Thần sửng sốt một chút, sau đó nói: "Yêu cầu của anh Tiêu khiến tôi có chút khó xử, bộ phim còn hơn một tuần nữa sẽ bắt đầu, đổi người cũng muộn rồi.
Tôi không nghĩ là các nữ diễn viên khác có thể đóng được vai ngoại này trừ Thanh Dao.
"
Tiêu Chính Vũ thái độ kiên định, "Tôi sẽ không để cô ấy tham gia.
Nếu anh nhất quyết kiên trì thì tiền phí phá bỏ hợp đồng, tôi có thể trả."
"Việc tham gia hay không nên do Thanh Dao tự quyết định.
Chủ tịch Tiêu đang lo chuyện bao đồng đấy."
"Cô ấy sẽ nghe tôi."
Vu Trạch Thần chắp tay cầm gậy, trầm tư một hồi, không nói chuyện, tiến lên vài bước, cầm gậy đập bóng xuống đất.
Tiêu Chính Vũ nhìn sườn mặt của anh ta, "Đề nghị tôi vừa đưa ra, anh nên cân nhắc."
"Thanh Dao là ứng cử viên nữ chính phù hợp nhất trong tâm trí tôi.
Tôi có thể không nghe theo lời khuyên của anh Tiêu."
Tiêu Chính Vũ nhẹ nhàng nói: "Công ty của anh mới bắt đầu, tôi nghĩ chúng ta sẽ có rất nhiều hợp tác trong tương lai."
Vu Trạch Thần giật mình, lời nói của Tiêu Chính Vũ bề ngoài không có tính sát thương, nhưng hàm ý đã quá rõ ràng rồi.
Công ty của anh mới thành lập, trong tương lai chắc chắn sẽ có điểm giao lưu với tập đoàn giải trí khổng lồ như Truyền Kỳ, chẳng hạn, có một số khía cạnh phát hành phim hay hậu kỳ đều phải dựa vào anh.
Vì vậy, đây là một vụ tống tiền.
Vu Trạch Thần trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng cũng không có bộc lộ ra ngoài, "Tôi nghĩ anh không cần làm đến mức này."
"Tôi nghĩ đó là điều cần thiết." Nhạc Thanh Dao chậm chạp, nhưng anh không hề.
Vu Trạch Thần đối với Nhạc Thanh Dao quá rõ ràng, anh không thể để người mình yêu bên cạnh một người đàn ông có ý nghĩ khác với cô.
Vu Trạch Thần hít một hơi thật sâu nói: "Cho dù Thanh Dao không xuất hiện trong phim của tôi, cô ấy vẫn sẽ hợp tác với các sao nam khác.
Chủ tịch Tiêu có muốn ngăn cản từng người một không?"
"Tôi sẽ tự mình phán xét."
Vu Trạch Thần cảm thấy người đàn ông trước