Ở đằng kia, Nhạc Thanh Dao mặc một chiếc váy dài màu đe, tạo nhiều tư thế để chụp ảnh trước tấm phông nền trắng.
Vu Tĩnh lan đang đợi ở một bên, cầm ipad và xem những bình luận của cư dân mạng, cười khúc khích.
Chụp xong bộ ảnh đầu tiên, thợ chụp ảnh nói nghỉ ngơi một lát.
Nhạc Thanh Dao đi tới, thấy cô ấy cười, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô ấy, "Em đang nhìn cái gì mà cười vui vẻ vậy."
"Chị Dao, em đang xem những bình luận của cư dân mạng, buồn cười quá."
Nhạc Thanh Dao nghiêng người xem, khi thấy bàn luận về Tiêu Chính Vũ, cô nhìn thêm vài cái.
"Thực ra, em nghĩ nếu anh Tiêu là một minh tinh, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người hâm mộ." Vu Tĩnh Lan nói.
Nếu Tiêu Chính Vũ trở thành một minh tinh, tình địch của cô ít nhất cũng phải có hàng trăm triệu, Nhạc Thanh Dao nghĩ xong liền nói: "Quên đi, giữ lại để cho bản thân chị thưởng thức thôi."
Vu Tĩnh Lan: "..."
Lướt xuống xa hơn, đã thấy fan não tàn của Dư Hân Khiết.
Fan não tàn A: Con nhỏ minh tinh bám vào đàn ông mà đi lên kia thật là độc ác, vì ghen tị mà xúi giục kim chủ phong sát Khiết của tao, thật là ghê tởm.
Fan não tàn B: Ai nói kỹ năng diễn xuất của Khiết không tốt, đừng có nói giỡn.
Trong ngành này, sao nữ nào có thể so sánh với cô ấy? Hơn nữa, không chỉ có khả năng diễn xuất tốt mà còn có ngoại hình ưa nhìn, học thức cao, nháy mắt đánh bại những kẻ không có học thứ lẫn ngoại hình kia.
Fan não tàn C: Vẫn ủng hộ Hân Khiết như cũ, cô ấy là một diễn viên tuyệt vời trong lòng tôi.
...
Vu Tĩnh Lan nhìn thoáng qua khuôn mặt của Nhạc Thanh Dao và nói, "Chị Dao, những người này bị mù rồi, họ hoàn toàn không nhìn ra bộ mặt xấu xí của Dư Hân Khiết."
Nhạc Thanh Dao điềm nhiên, "Đừng lo lắng dư luận trên mạng, có lẽ chỉ là thủy quân."
"Đúng vậy, em đã từng xem một bài đăng về Dư Hân Khiết.
Trước khi nổi tiếng, cô ta không có tác phẩm hay ho gì cả, chỉ phụ thuộc vào thủy quân để khuấy động." Vu Tĩnh Lan thoát khỏi Weibo và nói, "Nếu có thể cho mọi người thấy bộ mặt thật của Dư Hân Khiết thì tốt rồi.
"
Nhạc Thanh Dao cũng đang suy nghĩ về câu hỏi này, để mọi người có thể nhận ra bộ mặt thật của Dư Hân Khiết, để cô ta không thể ở lại làng giải trí.
Vu Tĩnh Lan đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Chị Dao, nếu không, lần sau nói chuyện với cô ta, nếu cô ta độc miệng em sẽ âm thầm ghi âm lại rồi đăng lên, thấy sao?"
"Chỉ dựa vào đoạn ghi âm, cô ta nhất định vẫn có thể giở trò."
Vu Tĩnh Lan ôm mặt, "Vậy thì phải làm sao? Nếu ký hợp đồng với công ty giải trí của Mỹ, cô ta nhất định sẽ kiêu ngạo hơn cả bây giờ."
Nhạc Thanh Dao không ngừng nghĩ về người đàn ông cô nhìn thấy ở cổng khu nhà ngày hôm đó.
Mối quan hệ của anh ta với Dư Hân Khiết là gì, tại sao Dư Hân Khiết lại giết anh ta?
Nếu có thể tìm được và hỏi rõ, có lẽ Dư Hân Khiết sẽ không thể trở mình được nữa.
"Thanh Dao, thay quần áo, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo." Nhân viên hô lên.
Nhạc Thanh Dao nói: "Được, đến ngay."
Nhạc Thanh Dao lại đi thay một bộ váy trắng, lần này phông nền là màu đen.
Năm giờ rưỡi, Tiêu Chính Vũ bước vào và đứng sang một bên nhìn Nhạc Thanh Dao đang tạo dáng trước ống kính.
Khi Vu Tĩnh Lan quay lại với một cây kẹo mút trong miệng, nhìn thấy anh thì giật mình.
Anh ấy đến khi nào vậy? Ánh mắt của anh rơi vào trên người Nhạc Thanh Dao, hết sức tập trung, chào hỏi lúc này thì không hay lắm.
Hay là thôi đi.
Người phụ trách nhìn thấy Tiêu Chính Vũ, vội vàng đi tới với nụ cười chào hỏi, "Tiêu tổng."
Tiêu Chính Vũ liếc anh ta một cái, "Khi nào thì xong?"
"Sắp rồi, vẫn còn vài tấm nữa."
Khi Nhạc Thanh Dao chụp ảnh xong, cô nhìn thấy Tiêu Chính Vũ, vội vàng chạy tới, "Sao anh lại ở đây?"
"Hôm nay đi ra ngoài ăn."
"Đi đâu?"
"Nhà hàng Nhật Bản."
Nghe đến đồ ăn Nhật Bản, Nhạc Thanh Dao lập tức vui vẻ, "Em đã lâu không được ăn rồi!"
Tiêu Chính Vũ cười nhạt, "Mau đi thay quần áo."
"Vâng, chờ em một lát, nhanh thôi!"
Nhạc Thanh Dao thay quần áo và cùng Tiêu Chính Vũ đến nhà hàng Nhật trước đây.
Lúc vào cửa, Nhạc Thanh Dao nhìn chỗ ngồi bên cạnh băng chuyền, đã lâu cô không thử ăn ở đó.
Trước đây, cô đã vừa ăn vừa xem tất cả các loại sushi băng qua.
Điều này giúp thỏa mãn vị giác và thị giác của cô, nhưng bây giờ ngồi đó để ăn cũng là một điều khó khăn.
Tiêu Chính Vũ đưa cô đến chỗ ngồi bên cạnh băng chuyền, "Ngồi ở đây."
Đội chiếc mũ che nửa khuôn mặt, Nhạc Thanh Dao nhìn xung quanh, "Nếu lỡ có người nhận ra thì sao?"
"Ở đây tương đối khuất, chắc không sao đâu." Tiêu Chính Vũ chọn một chỗ ngồi sát bên trong, hầu hết mọi người khi thấy ai đó ở đây thì sẽ không đi qua.
"Vậy thì ngồi đây." Nhạc Thanh Dao thoải mái ngồi xuống, pha trà gạo lứt, pha nước mù tạt để chấm, một loạt động tác hết sức lưu loát.
Tiêu Chính Vũ nhìn cô vui vẻ làm những việc này, mặc dù không hiểu tại sao cô lại cao hứng, chỉ cần cô vui là được.
"Anh không thích ngồi đây ăn sao?" Nhạc Thanh Dao hỏi, đặt trà gạo lứt đã pha trước mặt anh.
"Trước đây không thích."
Nhạc Thanh Dao nhìn anh, hỏi: "Do ở bên em lâu nên lây hả?"
Bắt gặp ánh mắt của cô, Tiêu Chính Vũ nhẹ nhàng nói: "Ừ."
Nhạc Thanh Dao trịnh trọng nói: "Thật ra, đây cũng là một loại niềm vui trong cuộc sống."
Lấy một vài đĩa sushi từ băng chuyền xuống, Nhạc Thanh Dao mở nắp trong suốt và nói với Tiêu Chính Vũ: "Anh nhìn xem, những món sushi này được làm cầu kỳ biết mấy.
Thực ra, sự tinh tế của món ăn không làm tăng hương vị của nó, nhưng nó có thể tăng thêm sự vui vẻ, giống như bây giờ, em nhìn nó, ngay cả khi chưa ăn, thì trông cũng vui mắt.
"
Tiêu Chính Vũ lắng nghe cô một cách nghiêm túc.
Nhạc Thanh Dao tiếp tục: "Cũng giống như cuộc sống,