Tại một thành phố không biết tên.
Buổi tối.
Một thiếu nữ có vẻ mặt buồn bã đi bộ trên đường phố.
Nàng mặc một bộ kimono có hoạ tiết những bông hoa, mái tóc màu đen được tết thành ba cái bính to, phân biệt hai cái ở hai bên cùng một cái ở sau người.
Mặc dù biểu hiện nàng đang rất buồn, rất tuyệt vọng, nhưng tay của nàng lại mang theo một cái giỏ để đầy những que bánh mochi anh đào và liên tục ăn.
“Ta không thèm nhịn nữa, cũng không muốn kết hôn nữa…”
Thiếu nữ vừa ăn vừa mếu máo nói với ngữ khí rất là uất ức.
Nàng tên là Kanroji Mitsuri.
Hôm nay nhà nàng lại có một người đàn ông đến hỏi cưới nàng và cuối cùng thì nàng lại bị từ chối thêm một lần nữa.
Mặc dù nàng đã nhuộm đen lại tóc và ít ăn đi rất nhiều để giống như một người bình thường rồi, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là vô ích.
Chỉ là không giống như những lần trước.
Hôm nay trong lúc đi dạo cùng người đàn ông kia, thì nàng đột nhiên bị chóng mặt do bị đói, sau đó người kia vội vàng đỡ lấy nàng, cứ tưởng là sẽ rất lãng mạng, nhưng ai ngờ cuối cùng hắn vậy mà lại bị nàng trong lúc bủn rủn tay chân vô tình vật ngã ra đất, thành ra chuyện như hiện tại.
Ăn nhiều cũng bị huỷ hôn, mà ăn ít cũng bị huỷ hôn.
“Thật là quá đáng! Chỉ là vật ngã một cái mà thôi, lại nói ta là yêu quái! Thật đáng giận mà…”
Nàng càng nghĩ càng uất ức, mà càng uất ức thì nàng ăn càng nhanh, càng nhiều.
Lúc này đột nhiên, ánh mắt nàng như bị thu hút nhìn vào trong một con hẻm.
Trong đó có một người đàn ông ăn mặc rách rưới cùng bẩn thỉu đang ngồi dưới đất tựa hồ là đang ngủ gật một dạng.
Không biết là như thế nào, ma xui quỷ khiến nàng lại bước tới lấy ra mấy que mochi anh đào rồi đưa ra trước mặt người kia, ngập ngừng nói: “Cái kia…vị đại thúc này…ngươi đói sao? Ăn những thứ này đi.”
Nàng cầm những que mochi lắc lắc trước mặt hắn để gây sự chú ý.
Thế nhưng hắn vậy mà không nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Sau đó nàng liền thử lấy tay chọc chọc vào vai hắn một cái.
Người kia dường như đã cảm thấy được ngón tay của nàng chạm vào người, hắn hai mắt nhắm chặt ngẩng đầu lên ‘nhìn’ nàng một cái rồi sau đó lại gục xuống.
Mitsuri thấy được khuôn mặt của hắn thì thầm nghĩ: “Hắn là không thể nhìn thấy sao? Thật tội nghiệp…”
Vậy là nàng lại lấy ra thêm vài cây mochi nữa đưa cho hắn nói: “Đại thúc, ngươi ăn cái này đi, đây là mochi anh đào nha, là món ăn ta rất ưa thích á, ăn rất ngon.”
Nhưng người trước mắt vẫn im lặng không nói tiếng nào, khiến Mitsuri càng thêm nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ là vừa không nhìn thấy, lại vừa không thể nghe và không thể nói được sao Thật là đáng thương…”
Nàng nhìn lấy giỏ bánh, do dự một hồi liền để xuống cả giỏ bánh lên người hắn rồi nói: “Cái kia…ta tặng ngươi một giỏ bánh này…ngươi ăn đi.”
Sau khi để lại giỏ bánh , nàng liền quay người chạy ra con hẻm mà trở về nhà, dù sao thì nàng cũng không thể rời nhà quá lâu được.
…
Một thời gian sau đó, con hẻm này bổng dưng trở thành địa điểm quen thuộc của Mitsuri mỗi khi nàng có chuyện buồn.
Người mù, câm, điếc kia cũng vô tình trở thành người lắng nghe những chuyện uất ức của nàng.
Bởi vì trong những lúc thế này, nàng cũng không có ai lắng nghe để trút xuống nổi buồn, vì không một ai hiểu được nàng, họ luôn cho rằng nàng là kẻ lập dị, thậm chí có người nói nàng là yêu quái.
Mà người kia dù nàng cho nói ra chuyện gì thì hắn cũng sẽ không chế nhạo gì nàng, dẫn tới nàng đến đây đã trở thành thói quen.
Hôm nay Mitsuri lại đến, lần này có chút khác biệt là nàng vậy mà không để mái tóc đen tiến đến.
Mà đổi thành tóc màu hồng và xanh bắt mắt.
“Đại thúc! Ta mang đồ ăn cho ngươi đây!”
Mitsuri vừa tới lối vào con hẻm liền hô to gọi.
“Ru…ri…Ha…ku…men…”
“Ách! Đại thúc, ngươi làm sao a.
Ngươi không bị câm sao?”
Sau khi đi vào con hẻm, nàng liền thấy được vị đại thúc lôi thôi kia vậy mà nằm lăn lóc ra đất, ôm đầu thì thào cái gì đó.
Đột nhiên…
Rầm!
Một tiếng ngã ra đất vang lên.
“N-ngươi thế nào vậy, đại thúc? Mau thả ta ra a”
Mitsuri chỉ thấy hai mắt hoa lên một cái, sau khi tỉnh táo lại thì phát hiện mình vậy mà bị đè ra đất, hai tay bị khoá lại, sau đó nàng nhìn thân ảnh đang đè lên người mình, giọng nói có chút run run nói ra.
“Ha…ku…men…”
“Đ-đại thúc! Ngươi bình tĩnh, ta gọi Mitsuri không phải Hakumen gì đó, ngươi nhận lầm người rồi.”
“Ha…ku…men…”
“Aaa…dừng lại a, ta sẽ đánh ngươi đó.”
Mitsuri hoảng sợ nói, nhưng khi nàng bắt đầu dùng sức thì phát hiện, sức mạnh cơ bắp của nàng vậy mà không có tác dụng.
Nàng cảm thấy hai tay nàng như bị đại sơn đè lại, dù cử động như thế nào cũng không nhúc nhích.
“Ô ô…ta sẽ vĩnh viễn không thể lấy chồng được rồi.
Ta thật sự tin lầm ngươi a.”
Mitsuri nhìn khuôn mặt kia đang hướng về phía ngực của mình áp sát xuống, liền nhắm mắt lại khóc nức nở.
“Aaaaa…!”
Chỉ là đang lúc nàng cho là mình thật sự xong rồi, thì cảm giác “ố là la” kia lại không xuất hiện, mà thay vào đó là một tiếng kêu càng thêm đau đớn truyền tới.
Mitsuri lập tức mở mắt ra nhìn, nàng phát hiện vị đại thúc kia đột nhiên lăn ra đất, ôm đầu kêu đớn.
Mà phản ứng lần này kịch liệt hơn rất nhiều.
Nàng vội vàng lui lại xa xa nhìn lấy: “Đ-đại thúc! Ngươi không có chuyện gì chứ?”
Thấy dáng vẻ thống khổ của hắn, Mitsuri cũng thấy hoảng hốt, muốn lại gần xem xét nhưng lại có chút sợ hãi.
“Aaaa….!”
Lúc này bổng dưng đang ôm đầu thống khổ vị đại thúc kia mở ra hai mắt ngửa lên trời gào thét.
Bán kính 10m xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện một tấm màn vô hình bao bọc xung quanh, tựa như là một mái vòm một dạng bao trùm lấy thiếu nữ trước mặt.
Mitsuri cảm giác đầu óc quay cuồng té ngã ra đất, khi lần nữa mở mắt quan sát xung quanh thì nàng phát hiện hoàn cảnh xung quanh đã biến.
Tựa hồ nàng đang đứng giữa một bãi đất trống, mà xung quanh chính là một cánh rừng bao la rộng lớn.
Trước mặt nàng xuất hiện một vị thiếu nữ trẻ tuổi nhìn về phía nàng nói.
“Vậy gọi ngươi là Gin thế nào.
Gin – tóc ngươi trắng bạc như vậy, cái tên này rất hợp với ngươi đâu.”
Sau đó cảnh tượng lại chuyển biến, Mitsuri tựa như đang xem một cuốn phim một dạng, nhưng những hình ảnh con người xuất hiện trong cuốn phim đó lại sinh động như thật, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của họ, cùng với cảm xúc của ‘bản thân’ nàng lúc này.
Hình ảnh liên tục xoay chuyển…
Ban đầu đều là những hình ảnh hạnh phúc cùng vui vẻ, sau đó từ từ chuyển biến, đến cuối cùng chính là khung cảnh hoang tàn của căn nhà cùng hai thi thể bị cháy đen.
Đến nơi này Mitsuri đã không cầm được nước mắt, che miệng khóc lên.
Nàng cảm nhận được cảm giác thống khổ đến thấu cả tâm gan và sự điên cuồng cùng phẫn nộ.
Tiếp đó khung cảnh lại chuyển biến, Mitsuri bắt đầu thấy được cảnh tượng từng người từng người ngã xuống bất kể là binh linh hay là dân thường, mà ‘chính mình’ đang đạp lên những thi thể của bọn họ tiến lên.
“Không…ngươi đừng như vậy a, ngươi rõ ràng không có lạnh lùng như vậy mà.”
Nàng dường như đang gào thét một dạng, muốn ngăn cản cuộc tàn sát kia, nhưng đáng tiếc cái nàng xem được chỉ là hình ảnh trong quá khứ mà thôi.
Chỉ là lúc này hình ảnh đột nhiên lại biến mất, khung cảnh xung quanh nàng trở lại như nguyên bản, vẫn là con hẻm như lúc trước.
Mà vị đại thúc kia chẳng biết lúc nào đã đứng cách xa xa nhìn chăm chăm vào nàng.
Hắn tựa hồ biến thành người khác một dạng, đôi mắt màu xanh lam không có chút tình cảm nào ba động.
“Đ-đại thúc?”
Misturi bị nhìn có chút kinh hãi, miệng lắp bắp hỏi.
Bởi vì cái ánh mắt kia quả thật có chút đáng sợ a.
Gin nhìn lấy thiếu nữ bị sợ hãi chi phối ở trước mắt cũng không có nói cái gì.
Hắn hiện tại vừa mới lấy lại ký ức, tinh thần có chút rối loạn nên cần phải có một chút thời gian tiêu hoá.
Ban đầu hắn cứ nghĩ là mình chết chắc, dù sao khi Amaterasu đánh xuống một chưởng kia hắn liền cảm giác được một cổ không thể ngăn cản lực lượng giáng xuống người.
Sau đó thì tầm mắt tối sầm lại, lần nữa tỉnh lại thì phát hiện mình đang đè lấy một thiếu nữ.
Mà thiếu nữ này Gin cũng xem như là quen thuộc, từng xuất hiện qua một lần trên anime tại phân đoạn các trụ cột tập hợp.
Xem bộ dạng của nàng hiện tại, chắc hẳn nàng cũng chưa gia nhập sát quỷ đội.
Nhưng hẳn là cũng không lâu nữa thì nàng liền sẽ bị mặt trời chân lý chói qua tim rồi bước lên con đường không lối về mà thôi.
Vốn định giết người diệt khẩu Gin lúc này cũng phải cân nhắc một chút, dù sao nàng sau này cũng sẽ trở thành một chiến lực đáng kể trong cuộc chiến với Muzan a.
Mặc dù hắn không biết cụ thể thực lực của nàng như thế nào nhưng có thể trở thành một trụ cột thì hẳn sẽ không yếu đi.
“Đại thúc? Ngươi nhận