Sau khi Mitsuri rời đi thì thiếu nữ vẫn đứng tại nơi đó, nàng tựa hồ đang suy tư thứ gì.
“Ta thật sự thích thứ này? Tại sao a?”
Vấn đề này lúc này lại luôn hiện lên trong đầu của nàng, nàng quả thật không hiểu rõ bản thân tại sao lại bị sợi dây này thu hút.
Nàng vốn được cử đi để điều tra về cái chết của Akaza, theo kế hoạch ban đầu là nàng sẽ được gửi thẳng đến nơi đó.
Nhưng sau đó nàng lại đổi ý, nàng muốn đi xem thử thế giới loài người đã thay đổi như thế nào sau 200 năm, vì thế nàng đã yêu cầu được gửi đến thị trấn gần nhất.
Chỉ là lúc đi trên đường thì ánh mắt của nàng lại không tự chủ mà bị thu hút bởi những sợi dây này nên mới dẫn đến chuyện ở hiện tại.
Nàng trầm ngâm nhìn sợi dây màu đỏ trên tay một chút, rồi lấy nó quấn lên cổ tay của mình.
“Hiện tại nên đi tới chỗ kia xem xét.”
Vừa dứt lời, thân hình của nàng liền tựa như làn gió một dạng, biến mất tại chỗ.
“Papa, vị tỷ tỷ xinh đẹp đứng đó vậy mà đã biến mất kìa.”
Ở ven đường đột nhiên có một đứa bé chỉ vào vị trí của nàng rồi nói.
“Nơi đó làm gì có người nào.”
“Không a, ta rõ ràng thấy một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp đang đứng đó a.”
“Ngươi hẳn đã buồn ngủ rồi đi, chúng ta về ngủ thôi.”
…
Tại cánh rừng, vị trí mà Gin cùng Akaza chiến đấu.
Giữa khu rừng bổng nhiên xuất hiện vô số cơn gió thổi qua, chỉ thấy bên trong một hàng cây tối tăm không có ánh sáng có một bóng dáng xinh đẹp từ từ bước ra.
“Là nơi này sao? Hẳn là đã bị nhà Ubuyashiki dọn dẹp qua rồi đi.”
Nàng liếc nhìn khung cảnh “sạch sẽ” xung quanh một chút liền cho ra kết luận.
Sau đó nàng nhắm lại hai mắt, tựa như là đang chăm chú cảm nhận xung quanh một dạng.
Chỉ thấy ở xung quanh nàng bắt đầu hiện lên những dòng khí lưu màu xanh nhạt từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ lại.
Một khắc sau đó nàng liền mở ta hai mắt rồi nhìn về một phương hướng khác.
“Vậy mà thật không chết sao? Mùi hương mặc dù hơi nhạt một chút những vẫn có thể nhận ra được.”
Vừa nói xong thân ảnh của nàng hoá thành một dòng khí lưu màu xanh nhạt, hướng về phướng hướng đó bay đi.
Chỉ trong vài cái chớp mắt thân ảnh nàng lại xuất hiện tại vị trí cách nơi chiến đấu của Akaza khoảng nửa dặm.
“Ồ! Mùi hướng dẫn tới đây liền biến mất, hẳn là có phương pháp ẩn giấu tự thân.
Mùi tại bên kia có lẽ là do phải chiến đấu, nên không thể ẩn giấu được đi.”
Nàng suy nghĩ một chút rồi bắt đầu lẩm bẩm.
“Mặc kệ! Vẫn là để cho ngài ấy đau đầu đi thôi, hiện tại làm xong việc rồi cũng nên trở về đi ngủ.”
Nàng mặc dù là quỷ nhưng cũng có một chút đặc điểm khác với những con quỷ khác, thậm chí là khác với Muzan.
Đó là nàng có thể tự do tiến vào giấc ngủ như nhân loại bình thường, chỉ là mặc dù nàng ngủ bao lâu đi chăng nữa thì cũng không thể hồi phục lại năng lượng giống như ai đó mà thôi.
Mặc dù vậy, nhưng nàng lại rất thích đi ngủ, bởi vì giấc ngủ giúp nàng giết thời gian rất tốt, đỡ phải sống một đoạn thời gian dài dăng dẳng trong buồn chán a.
Chỉ là…nói cho cùng thì nàng vẫn không thoát được bản năng của loài quỷ, dù sao thì…lượng máu mà Muzan cho nàng là quá nhiều, dẫn tới việc bản năng của quỷ trong người nàng vẫn rất mạnh mẽ.
Dù cho 200 năm trở lại đây nàng đã kiềm chế rất tốt, nhưng cơn đói vẫn luôn day dứt nàng không thôi.
“Sắp tới có vẻ như ta sẽ không được an tĩnh a.”
Lắc đầu một cái, thân hình nàng liền một lần nữa biến mất trong không khí.
…
Lúc này ở một khoảng cách khá xa.
Gin miệt mài chạy bộ trở về mà vẫn không biết chính mình đã bị một người nằm ngoài tính toán phát hiện, vẻ mặt của hắn lúc này đang rất là vui mừng.
Bởi vì sau một ngày tập trung phân giải Akaza thì hắn hiện tại đã có thể nhìn thấy được cảnh vật ở bên trong trái tim của hắn rồi.
Mặc dù vẫn còn chưa hoàn toàn phân giải lấy Akaza, nhưng theo hắn suy đoán thì nếu hắn tập trung toàn bộ tinh lực thì chỉ cần gần nửa tháng là có thể hoàn toàn phân giải hoàn tất.
Nói thế nào thì hiện tại hắn cũng không bị quấy rối tâm trí cùng bị chống cự như lần hấp thụ Zou Hakuten.
Lần này hắn thế nhưng là rất thuận lợi đâu, Akaza điều đã buông hai tay hai chân để hắn muốn làm gì thì làm a.
Chỉ là hắn hiện tại phải chạy về Điệp Phủ trước đã, chờ trở về lại tập trung xem cũng không muộn.
Lại trải qua một đoạn đường, hắn cuối cùng cũng đã về tới.
Nhìn thấy căn nhà lớn ở trước mặt, hắn trong lòng cảm giác rất kích động, gấp rút đi vào để xem tình hình của vòng xoáy hiện tại.
“Ara? Về rồi a, lên phòng khách nói chuyện một chút đi.”
Lúc này Shinobu đột nhiên từ đâu xuất hiện trước mặt hắn mỉm cười nói.
“À…ta hiện tại không rảnh, chờ ngày mai đi.”
Nói xong hắn cũng không đôi co với nàng mà, hớn hở đi tới muốn vượt qua nàng để trở về phòng mình.
“Tamayo-san đang ở phòng khách chờ ngươi đâu, ngươi thật sự không muốn lên sao?”
Thấy hắn lướt qua mình, nàng cũng không có để ý mà lại tiếp tục nói.
“Ngạch.
Có chuyện gì mà lại gọi ta như vậy?”
Khi nghe tới có Tamayo thì cả người hắn liền hơi chùng xuống một chút, nhìn nàng rồi mở miệng dò hỏi.
“Ai biết đâu…nàng có lẽ là đang có chuyện muốn nói với ngươi đi.
Nếu ngươi không có thời gian vậy thì để ta lên nói với nàng.”
“Từ từ đã, vẫn là để ta lên xem một chút đi, nàng chắc là đang chuyện quan trọng muốn nói với ta.”
Hắn lúc này mới nhớ tới Tamayo-chan hình như có quà muốn tặng cho hắn đâu.
Shinobu nghe vậy cũng nở nụ cười nói: “Vậy thì đi thôi, chúng ta đã bàn bạc từ chiều rồi đâu.”
…
Tại phòng khách ở trên tầng hai.
Kanae ngồi đối diện với Tamayo, hai mắt nhìn chăm chú vào vị mỹ phụ ở trước mặt.
“Tamayo-san, mặc dù ta biết là mình hỏi như thế này là có chút thất lễ, nhưng ngươi cùng Gin là có quan hệ gì vậy?”
Hai mắt nàng lúc này loé lên một tia sáng bát quái, nàng quả thật rất hiếu kì quan hệ giữa bọn hắn.
Mặc dù nàng gặp Tamayo thời gian cũng không dài và Tamayo cũng là quỷ, nhưng điều này cũng không làm cho nàng đối với thân ảnh trước mặt này có thành kiến gì.
Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng trò chuyện cùng quỷ a.
Trước đó vẫn còn có Nezuko cùng Gin đâu.
“Kanae tiểu thư thật là một người kì lạ, nếu người bình thường thì đều sẽ kiêng dè hoặc chán ghét chúng ta đi.
Mà ngươi thì trái ngược hoàn toàn, vả lại có vẻ như ngươi cũng rất thích…hắn a.”
Nói tới đây thì vẻ mặt của Tamayo cũng không nhịn được mà biểu hiện ra có chút quái dị nhìn lấy nàng.
Theo quan sát của nàng thì thiếu nữ trước mặt này có lẽ đối với Gin cũng không có loại tình cảm nam nữ đặc biệt kia, nhưng cũng tuyệt đối không phải loại tình cảm bằng hữu bình thường.
Có một loại trên tình bạn dưới tình yêu cảm giác…
Còn về việc ghen tuông cái gì thì nàng cảm thấy mình không có tư cách để làm như vậy, bởi vì nàng cũng là người đến sau đâu.
“Ngạch.
Ta đang hỏi ngươi đâu, tại sao lại nói sang chuyện của ta rồi? Với lại đừng gọi ta là tiểu thư, gọi Kanae là được rồi.”
Vốn đang ngồi chống cằm chờ đợi câu trả