“Vậy ra chỉ có những người sử dụng hơi thở mới có thể tự làm đỏ lưỡi đao được a…”
Gin đi trở lại khu rừng ở phía sau nhà, rồi đưa ra kết luận cuối cùng.
Theo hắn thấy thì có lẽ việc này liên quan đến cái gọi là linh lực, cái gọi là năng lượng cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, năng lượng của kiếm sĩ diệt quỷ chính là thể lực – là số nhỏ linh lực được hấp thụ vào phổi.
Còn về một con quỷ như hắn thì…có cái nịt.
Hắn mới không xài được linh lực đâu.
Nên thành ra hắn mới không hoá đỏ thanh đao được.
“Thật đáng tiếc, nếu ta có thể hoá đỏ thanh đao thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút rồi.”
Hắn lắc đầu tiếc nuối một cái, sau đó liền tiến sâu vào trong khu rừng.
Một lúc lâu sau…
Chỉ thấy tại phương hướng mà hắn đi tới khi nãy, hắc khí bốc lên dữ dội, chiều cao vượt qua đa số cây cối trong rừng, sau đó những cây cối xung quanh liền ầm ầm đổ xuống, khiến cho khói bụi bốc lên nghi ngút.
Hiện trạng này liên tiếp lặp đi lặp tại, cứ như thế cho đến trời gần sáng thì mới kết thúc.
…
Buổi sáng.
Dinh thự Ubuyashiki.
“Ngài nói chúng ta phải cùng tên kia huấn luyện sao, phu nhân?”
Phong Trụ Sanemi nhìn lấy thân ảnh tóc trắng ở trước mặt, có chút kinh ngạc hỏi lấy.
“Đúng vậy…đây là ý muốn của Oyakata, nên ta mong mọi người đừng vì Gin tiên sinh là quỷ mà hai bên xảy ra xung đột.”
Amane quét nhìn bọn hắn một lượt rồi nói.
Nàng hôm nay chính là thay thế cho Kagaya tới đây để tham dự cuộc họp, bởi vì tình trạng của hắn hiện tại đã càng lúc càng nặng rồi.
Bọn hắn nghe nàng nói vậy, tất cả đều lâm vào trầm mặc.
“Được rồi, đây là những gì ta muốn thông báo với mọi người, còn cuộc huấn luyện cho các thành viên khác thì do các vị quyết định.
Đến buổi tối thì xin hãy tập trung lại chỗ ở của hắn, ta xin phép đi trước.”
Nàng thấy bọn hắn trầm mặc như vậy liền cúi chào một cái rồi đứng lên rời đi.
“Chúng ta cũng bắt đầu đi, bây giờ may mắn chín người vẫn còn đầy đủ, vì thế-----”
Nham Trụ Gyomei khi thấy Amane rời đi xong liền quay người lại đối với tất cả trụ cột nói.
Thế nhưng hắn còn chưa nói hết thì Tomioka Giyuu đột nhiên đứng lên: “Đã Amane phu nhân đi rồi thì ta cũng rời đi.”
“Hả, ai cho phép ngươi bỏ dở cuộc họp? Chúng ta còn phải lên kế hoạch cho buổi huấn luyện nữa đâu.”
Sanemi liếc mắt nhìn Giyuu một cái, rồi gằn giọng nói.
“Tám người bàn bạc là được rồi, ta không liên quan.”
Đối với thái đội hằn học của Sanemi, Giyuu chỉ là nhàn nhạt đáp.
“Ngươi có ý gì khi nói ngươi không liên quan chuyện này? Tất cả mọi người đều từ khắp nơi tập hợp về đây để chuẩn bị, Uzui cũng từ bỏ nhiệm vụ ở phố đèn đỏ mà trở về đây.
Ngươi hẳn phải biết tầm quan trọng của lần huấn luyện này đi? Hay ngươi muốn luyện tập một mình mà không có bọn ta?”
Xà Trụ Iguro Obanai nhìn lại độ của Giyuu cũng không vừa mắt, nên ngay lập tức lên tiếng chất vấn, từ lần biết được Giyuu tha mạng cho quỷ thì hắn đã đối với người này ấn tượng giảm sút rồi.
“…” — QUẢNG CÁO —
Thế nhưng Tomioka Giyuu cũng không quan tâm lời hắn nói, mà vẫn hướng về phía cửa bước đi.
“Ngươi hẳn không phải loại người lười biếng a, Giyuu? Chắc hẳn phải có lý do để khiến ngươi hành động như vậy đúng không?”
Lúc này thương thế lành lặn không lâu Viêm Trụ Rengoku Kyoujurou cũng mở miệng hỏi, đồng thời trong câu nói cũng giúp bạn thân của mình giải vây một chút.
Đúng vậy, bọn hắn hiện tại cũng đã xem như là bạn thân a.
Từ lần trước cả hai suýt chết dưới tay Thượng Tam thì đã bắt đầu thân nhau từ đó, qua một thời gian như vậy hắn cũng biết một chút về con người của Giyuu đâu.
“Xin lỗi, Kyoujurou.
Chúng ta cuối cùng vẫn là không giống nhau.”
Nói xong Giyuu vẫn tiếp tục bước đi, có thể thấy được, quyết tâm của hắn là rất lớn đâu.
“Ngươi làm ta bực rồi đấy, Tomioka! Cái lý do mà ngươi đưa ra thật sự là quá vô vị.
Ngươi xem chúng ta là trò đùa sao?”
Sanemi nghe nói như vậy, liền cười lạnh một tiếng rồi nói, sau đó hắn cũng đứng lên, xem bộ dạng là nếu Giyuu còn bước thêm một bước nữa là hắn sẽ nhảy tới đá vô đầu Giyuu một dạng.
“Ách! M-mọi người không được đánh nhau.”
Mitsuri lúc này có chút sợ sệt, nhưng vẫn nhảy vào chen ở giữa hai người để ngăn bọn hắn lại.
Oanh!
Đang lúc không khí trong căn phòng bốc lên mùi thuốc súng nồng nặc thì Nham Trụ Himejima Gyomei hai tay vỗ một cái, sức mạnh khủng khiếp làm cho không khí dường như nổ tung một dạng.
Một loại áp lức vô hình từ trên thân hắn toả ra khiến cho ngay cả người đang tức giận là Sanemi cũng toàn thân cảm giác nặng nề.
Không chỉ là một mình Phong Trụ, mà ngay cả những người còn lại cũng vậy.
Đây chính là sức mạnh áp đảo đến từ người mạnh nhất của Quân Đoàn Diệt Quỷ.
Không! Hẳn phải nói là thợ săn quỷ mạnh nhất sau thời kì chiến quốc đi.
Sau tiếng đập tay của Gyomei thì không khí căn phòng cũng trở nên bình tĩnh lại, lúc này hắn mới mở miệng nói: “Tất cả ngồi xuống! Chúng ta cần nói chuyện một chút, ta có một đề nghị!”
Các trụ cột nhìn nhau một chút liền quay trở lại chỗ ngồi, mà ngay cả Tomioka Giyuu cũng bị Kyoujurou lôi trở về.
Cuộc họp giữa các trụ cột ngay lúc này mới chính thức bắt đầu.
…
Tại lúc này ở nhà Gin.
“Thế nào rồi, Tamayo-chan?”
Gin đi vào phòng thí nghiệm nhìn lấy thân ảnh đang trầm tư kia liền hỏi một câu.
“Haizz, có lẽ không kịp rồi, mặc dù tin tưởng Nezuko có thể đi lại dưới ánh nắng mặt trời, nhưng thời gian có vẻ không kịp đâu.”
Tamayo nhẹ lắc đầu, thở dài một hơi nói.
Nếu như lời cảnh báo của Ubuyashiki là đúng thì thuốc biến quỷ thành người có vẻ không có hy vọng rồi.
“Vẫn là theo không kịp biến hoá a.”
Nghe nàng nói như vậy hắn cũng lâm vào trầm mặc, vậy là mục đích suy yếu Muzan xem như triệt để phá sản đâu.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi yên tâm, ít nhất ta vẫn còn có 3 loại phương pháp khiến hắn bị một chút suy yếu, mặc không có tác dụng biến quỷ thành người thì những công dụng suy yếu khác rất có thể bị hắn nhanh chóng vô hiệu hoá trong thời gian ngắn.
Nhưng ta và Shinobu sẽ tìm ra biện pháp thay thế khác.”
Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, nàng có chút an ủi nắm chặt bàn tay của hắn.
Ít nhất là không phải không có phương pháp.
“Đó không phải là vấn đề, Tamayo-chan…”
Hắn lắc lắc đầu trầm giọng nói.
Trường hợp xấu nhất vẫn là xảy ra.
Thuốc không chế tạo được, Nezuko vẫn chưa thể đi lại dưới ánh mặt trời.
Cuối cùng hắn chỉ còn đặt cược vào chính mình cùng thứ ở trong trái tim của mình…cùng với sự may mắn mà thôi.
Vì sao cần phải trông cậy vào sự may mắn?
Đương nhiên là vì Gin cũng không biết chính xác được mình sau khi